Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249
Chương sau
Diệp Tống cười càng tươi, giơ một nắm tay ra trước nói, "Đoán thử xem, nếu ngươi đoán đúng ta sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa." Người hầu mới nãy nhìn thấy nàng nắm một quân màu trắng, liền không chút do dư đoán: "Trắng." Diệp Tống mở tay ra, bên trong là một quân đen. Phái Thanh cảm khái nói: "Thật đúng là nhược trí a." Người hầu tinh tế nhận ra, bên dưới quân đen là một quân trắng, ban nãy hắn thấy quân trắng nhất định là bên dưới cũng có một quân đen, Diệp Tống chỉ cần lật ngược quân lại, trắng liền biến thành đen. Diệp Tống rót một chén rượu đưa đến trước mặt người hầu, nói: "Ngươi uống ly rượu này mới là hảo hán." Người hầu chần chờ một lúc, vần là cầm lên uống cạn. Hắn đang chuẩn bị tránh ra, không muốn cùng mấy nàng chấp nhặt nữa, lại nghe Diệp Tống nói: "Hảo hán, ban nãy ngươi đã đoán sai, hay là ngươi đoán thêm lần nữa?" Người hầu quay đầu, nàng liền cười hỏi: "Trắng hay đen?" "Đen." Diệp Tống buông tay: "Trắng." Lần thứ ba: "Trắng hay đen?" Người hầu: "Đen." "Nha, vẫn là trắng." Lần thứ tư: "Trắng hay đen." Giữa trán người hầu đã nổi gân xanh: "Đen." Diệp Tống cười: "Nha, tiếp tục là trắng a." Lần thứ năm... Người hầu giận dữ: "Ngươi mẹ nó đừng có lần nào cũng dùng thủ đoạn như thế! Chơi như vậy còn gì vui nữa!" Diệp Tống lấy lại sĩ khí: "Được rồi, lần này không chơi xấu ngươi nữa, chúng ta hảo hảo bắt đầu." Cùng nhau chơi mấy hiệp, mỗi người đều đã bị phạt vài chén rượu, nhã gian tràn ngập một cỗ men say. Người nào đó đang chơi cờ một mình hoàn toàn bị bỏ qua, bên tai một mảnh ồn ào. Lại đến phiên người hầu đoán, Diệp Tống cùng Phái Thanh mỗi người cầm một quân trắng đen, nắm thành nắm tay, Diệp Tống một con, Phái Thanh một con, duỗi tay đến trước mặt người hầu để hắn đoán. Người hầu cũng thông minh hơn, hắn hoặc là nói toàn trắng, hoặc là nói toàn đen, như vậy nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể sai một cái uống một chén rượu, vì vậy hắn thuận miệng nói: "Cả hai đều là quân trắng." Phái Thanh vui vẻ rạo rực mở tay ra, trên tay là một quân đen. Diệp Tống cuồng tiếu ba tiếng, sau đó mở tay ra, hai tay trống không. Nàng nói: "Phạt hai ly rượu." Người hầu: "Rõ ràng ta thấy ngươi có lấy quân cờ mà." Diệp Tống: "Có chắc không, nhất định là ngươi hoa mắt rồi." Người hầu không tìm thấy manh mối, đành phải nhận thua, uống liền hai ly rượu. Đúng lúc này, một quân hai quân cờ, từ tay áo Diệp Tống không cẩn thận rơi ra, người hầu vừa thấy liền giận dữ: "Rõ ràng là ngươi chơi xấu!" "Cái gì gọi là chơi xấu, đây cũng không phải đánh bạc, chỉ là chơi vui thôi mà." Diệp Tống chống cằm, gương mặt ửng đỏ. Cờ quán này còn có cả tiết mục tấu đàn, lúc này có tiếng đàn lượn lờ truyền vào, Diệp Tống gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn đánh nhịp, hưởng thụ nói: "Đem mỹ nhân đang đánh đàn kia vào đây đàn hai khúc a." Có thể nói ra lời không biết xấu hổ như thế, chứng minh Diệp Tống cũng say rồi. Tửu lượng của Phái Thanh so với nàng còn kém hơn, sớm đã ngủ gục một bên. Tô Nhược Thanh đẩy ra một mâm tàn cục, đứng lên. Người hầu bỗng nhiên thanh tỉnh, cúi đầu đứng ở một bên. Tô Nhược Thanh nhăn nhăn mày, nói: "Đi ra ngoài cho tỉnh rượu." "Dạ." Người hầu dứt khoát lưu loát đẩy cửa bước ra. Tô Nhược Thanh đứng bên cạnh bàn, nhìn một đống hỗn độn trên mặt bàn, đôi mắt giật giật, chuyển qua mặt Diệp Tống, tầm mắt vừa vặn giao nhau. Lúc này Diệp Tống đang chống cằm, tầm mắt nóng rực mà nhìn hắn, tự đáy lòng tán thưởng. "Lần đầu tiên ta nhìn thấy huynh đẹp như vậy." Tô Nhược Thanh không tỏ ý kiến, sắc mặt bình tĩnh, nói: "Tô Thần đâu, khó coi sao?" "Hắn a?" Diệp Tống như là nghe phải cái gì không tốt đẹp, suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Ta không coi hắn là con người." "Ngươi là Diệp Tống?" Tô Nhược Thanh ngồi bên cạnh Diệp Tống, sửa sang lại mấy quân cờ đang tán loạn, còn có mấy chén rượu, thanh âm thanh thiển, thoáng cất cao âm cuối, làm như không có việc gì mà hỏi. Tuy rằng là hỏi chuyện, nhưng trong giọng nói đã chứa sự khẳng định. Diệp Tống cười, thanh âm dễ nghe êm tai, mang theo hơi chút khàn khàn: "Huynh biết ta?" Tô Nhược Thanh trầm mặc sửa sang lại mặt bàn, cũng nắm quân cờ ở trước mặt Diệp Tống, nhàn nhạt nói: "Đoán thử xem?" "Huynh đây là thay thuộc hạ báo thù sao?" Diệp Tống bật cười, đáy mắt tinh quang mờ mịt, "Ta không đoán." "Vì sao không đoán." "Ta sẽ thua." "Vậy ngươi nhận thua?" Tô Nhược Thanh đưa nàng một chén rượu. "Nhận thua mới là sáng suốt." Diệp Tống đem ly rượu kia uống cạn, mê man nhìn Tô Nhược Thanh hỏi: "Mỹ nhân đánh đàn sao còn chưa tới?" Nói xong, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự. May mắn Tô Nhược Thanh động tác rất nhanh, thời điểm nàng sắp ngã xuống đất kéo lại, ôm vào lòng. Diệp Tống ngửi được hơi thở sâu kín trên người hắn, khóe miệng vẫn cố gợi lên, than một câu: "Huynh thật thơm..." Tô Nhược Thanh hơi ngây người. Đêm, gã sai vặt dắt xe ngựa tới cửa cờ quán. Lúc đến cờ quán là bốn người ngồi xe đến, khi trở về lại là hai người nằm, hai người ngồi. Tô Nhược Thanh và người hầu mỗi người ôm một người đưa lên xe ngựa. Lúc này đã tối, nam nhân ôm nam nhân cũng không ai chú ý. Xe ngựa lung lay chạy trên đường phố, nửa đường Diệp Tống đã tỉnh, dạ dày một hồi khó chịu. Nàng lăn qua lộn lại đổi tư thế thoải mái, nhưng đều không được. Lúc này trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm thanh thuận: "Nếu khó chịu thì uống ly trà giải rượu này đi." Lúc này Diệp Tống mới phát hiện đang nằm trong ngực Tô Nhược Thanh. Tô Nhược Thanh đưa cho nàng một ly trà giải rượu, nàng ngồi dậy uống xong, sau một lúc lâu mới cảm thấy thoải mái một chút. Phái Thanh cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, chuyện đầu tiên nàng làm là nhấc mành cửa sổ lên, ói ra ngoài. Tô Nhược Thanh đem chủ tớ Diệp Tống đến cửa sau Ninh Vương phủ, Diệp Tống siêu siêu vẹo vẹo mà đi, đỡ Pái Thanh, đi được hai bước quay đầu lại thấy Tô Nhược Thanh vẫn chưa buông mành xe, nghiêng đầu cười hỏi: "Không biết xưng hô với công tử như thế nào." Tô Nhược Thanh dừng một chút, nói: "Họ Tô, tên Thanh." Có thể là do Tô Thần đã khiến nàng quá ghê tởm, phản ứng đầu tiên của Diệp Tống chính là, thanh niên tuấn mỹ trước mắt cư nhiên cũng họ Tô, thật là đáng tiếc mà. Nàng lại hỏi: "Lần sau ta muốn tìm huynh để chơi, thì có thể tìm ở đâu?" "Cờ quán, cùng nhã gian hôm nay." Chờ đến khi Diệp Tống và Phái Thanh đỡ nhau đi xa, người hầu có chút kinh ngạc. Công tử biết đó là người của Ninh Vương phủ, lại còn là Ninh Vương phi Diệp Tống, vậy mà công tử còn nói cho nàng biết đi nơi nào có thể tìm người. Loại tình huống này, chưa thấy bao giờ. Khi Diệp Tống cùng Phái Thanh kề vai sát cánh từ cửa sau trở về, có chút lớn tiếng, vừa lúc có người nhìn thấy. Không phải ai khác, chính là Linh Nguyệt, nha hoàn thiếp thân bên cạnh Nam Xu, mới bị Diệp Tống phạt đánh trượng và đuổi đi nơi khác làm việc. Linh Nguyệt ẩn vào chỗ tối, hồ nghi nhìn hai người, nàng ta quay người, vừa lúc thấy một chiếc xe ngựa đang ra khỏi hẻm nhỏ. Trong lòng nàng ta lập tức có chủ ý, vội vàng đến Phương Phi uyển. Hiện giờ Linh Nguyệt đã không còn là nha hoàn của Nam Xu, Tô Thần có lệnh, nàng không được đến Phương Phi uyển. Cho nên ngày thường muốn gặp Nam Xu vô cùng khó khăn. Tối nay Tô Thần cùng Nam Xu đều đang ở Phương Phi uyển. Dưới ánh nến vô cùng kiều diễm, hai người chính là đang đóng cửa "Nói chuyện". Linh Nguyệt bị nha hoàn của Nam Xu ngăn ở ngoài. Nàng quỳ gối trước cửa, Nam Xu nghe thấy âm thanh nha hoàn bên ngoài, nỗ lực ổn định không phát ra thanh âm, hỏi: "Phát sinh chuyện gì?" Nha hoàn chần chừ nói: "Bẩm Vương gia, phu nhân, là..." Linh Nguyệt thanh âm nghẹn ngào, run run nói: "Phu nhân, là nô tỳ." Thanh âm của Linh Nguyệt, Nam Xu sao có thể không quen thuộc. Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Tô Thần khoác áo khoác, thanh lãnh đứng ở cửa, màu mắt u hàn, khoanh tay bễ nghễ nhìn Linh Nguyêt, nói: "Ai cho phép ngươi tự tiện tới đây?" Linh Nguyệt dập đầu, khép nép nói: "Nô tỳ...Nô tỳ có chuyện quan trọng cần báo cao...Bất đắc dĩ mới tự tiện xông vào Phương Phi uyển, mong Vương gia, phu nhân thứ tội..." "Tốt, ngươi tự biết chính mình có tội, có chuyện quan trọng cần gì ngươi tới báo cáo, cút." Nam Xu thấy Linh Nguyệt quỳ ở cửa, nhớ lại cảnh ngày đó lập tức rơi lệ, hỏi: "Linh Nguyệt, là ngươi sao? Ngươi sao lại tới đây, thương thế trên người ngươi sao rồi, đã tốt chưa?" Linh Nguyệt nâng đầu, mặt đầy nước mắt: "Đa tạ phu nhân quan tâm, nô tỳ da dày thịt béo đã sớm khỏe, chỉ là hàng đêm tưởng niệm ngày xưa được ở bên hầu hạ phu nhân, nô tỳ vẫn luôn không có cơ hội, lần này cuối cùng cũng được nhìn thấy phu nhân, nô tỳ có tội, mong phu nhân trừng phạt nô tỳ!" "Ngươi đừng nói như vậy, đều là vì ta mà ngươi mới bị phạt." Nam Xu khóc lóc bắt lấy tay áo Tô Thần, mắt lộ ra khẩn cầu, định quỳ xuống, Tô Thần kịp thời đỡ lấy. Tô Thần nhẹ giọng trách nói: "Nàng làm gì vậy." Nam Xu khóc lóc: "Vương gia, Linh nguyệt là nha hoàn thiếp thân mang theo, trước kia bơ vơ không nơi nương tựa có nàng chăm sóc, thân như tỷ muội, tuy Linh Nguyệt phạm sai lầm, thiếp thân cả gan cầu xin Vương gia tha thứ cho nàng lần này, về sau nàng sẽ không bao giờ tái phạm nữa." Linh Nguyệt khóc không thành tiếng: "Nô tỳ đa tạ phu nhân cầu tình, sẽ không có lần sau, nô tỳ sẽ không bao giờ phạm sai lầm như thế nữa..." Hai nữ nhân khóc lóc thành như vậy, khóc đến làm Tô Thần tâm loạn như ma. Hắn một bên ôm nàng lau nước mắt cho nàng, một bên nhíu chặt chân mày, không kiên nhẫn đánh gãy lời Linh Nguyệt, nói: "Có chuyện gì khiến ngươi lớn mật xông vào đây, nói!" Linh Nguyệt vội vàng lau nước mắt, nói: "Vừa rồi nô tỳ ở cổng sau quét dọn, thấy hai nam nhân đi vào, cảm thấy rất kỳ quái. Sau mới phát hiện thì ra là Vương phi cùng thị nữ của nàng giả nam trang, nửa đêm từ bên ngoài trở về." Tô Thần ánh mắt âm u, trên mặt không rõ hỉ nộ: "Bổn vương đã cho phép nàng có thể ra khỏi phủ." "Vương phi cùng thị tỳ Phái Thanh, uống đến say mềm, còn vừa đi vừa hát." Nữ tử giả nam trang đi ra ngoài, còn say mèm mới trở về, thân là Ninh Vương phi, hành vi này thực khác người. "Còn có..."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249
Chương sau