Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249
Chương sau
D iệp Tống nghĩ nghĩ, gật đầu: "Ừm, hình như cũng có đạo lý." Sau đó lại như không có việc gì mà tiếp tục lau. Thân ảnh Tô Nhược Thanh phía sau ngã rẽ, nhĩ lực của hắn rất tốt, nghe cuộc đối thoại của hai người không khỏi run rẩy khóe miệng một chút, vẫn luôn quan sát các nàng cho đến khi hai người vào Ninh Vương phủ. Trời tối nhưng chưa đến nửa đêm, lúc trở về đại môn Vương phủ cũng chưa bị khóa. Khi trở lại Bích Hoa uyển, bốn nha hoàn thấy Diệp Tống và Phái Thanh bộ dáng chật vật bất kham, đều sợ hãi, nói: "Vương phi nương nương đây là...gặp cướp sao?" Diệp Tống bình tình mà đáp "Ừm" một tiếng: "Thiếu chút nữa bị cướp." Chẳng qua không phải bị cướp đồ vật gì, mà bị cướp sắc. Nha hoàn không rõ hỏi lại, Phái Thanh ngắt lời nói: "Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi chuẩn bị nước nóng cho tiểu thư tắm gội." Nha hoàn đã sớm chuẩn bị xong nước nóng, tay chân lanh lẹ vội vàng mang vào phòng. Diệp Tống không cần Phái Thanh hầu hạ, tự mình chui vào thau tắm rửa sạch sẽ, Phái Thanh cũng lui xuống thu thập một chút. Tắm gội xong thay xiêm y sạch sẽ, mấy vết thương trên người mới thấy rõ ràng, trên người nàng vết bầm tím không ít, cánh tay mấy chỗ còn bị sứt da. Phái Thanh kịp thời tiến vào, mang theo kim sang thuốc mỡ, sát trùng cho Diệp Tống. Diệp Tống ngồi lên mép giường, bộ dáng thập phần giống nam tử đao to búa lớn, lười biếng giơ tay, Phái Thanh như tiểu thê tử, hầu hạ bên cạnh. Cảm giác này Diệp Tống vô cùng hưởng thụ. Nàng ngoài mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng vẫn còn có chút kinh hoảng. Ở cổ đại không có phương tiện đi lại, không cẩn thận liền gặp lưu manh, ban nãy may mà chỉ gặp mấy tên không lợi hại, nếu lần sau gặp phải người lợi hại, cũng chỉ có thể nếm mùi đau khổ. Chẳng qua chính nàng cũng không ý thức được bộ dáng tàn nhẫn kia của mình, ai nấy nhìn thấy trong lòng đều run sợ. Phỏng chừng là lưu manh lợi hại, thấy nàng như vậy cũng phải chạy đi. Hai người trầm mặc một lúc lâu, Diệp Tống nói: "Đêm nay đã làm muội hoảng sợ, về sau chúng ta sẽ về sớm một chút." Phái Thanh nhìn Diệp Tống khắp nơi đều là vết thương, hồng mắt nói: "Nô tỳ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ tiểu thư bị thương tổn." "Nha đầu ngốc!" "Nô tỳ từ nhỏ đã theo hầu tiểu thư, mệnh của nô tỳ là của tiểu thư. Nô tỳ chỉ hận chính mình không có bản lĩnh, không thể bảo hộ tiểu thư." Nói xong Phái Thanh liền khóc lên. Diệp Tống là lần đầu có nguy cơ cảm. Trong viện trăng đã lên cao, Diệp Tống mang ra một bàn dài, đốt ba lư hương, toàn bộ sân hương khói bay mù mịt. Diệp Tống không có kiên nhẫn, chỉ bày một đĩa hạt dưa, nhắm mắt lẩm nhẩm niệm niệm cái gì đó. Sau đó đột nhiên mở mắt đánh một chưởng, quát: "Hiện!" Cứ như thế lặp lại hai ba lần. Trên thực tế, tối nay Tô Thần chân trước vừa hồi Vương phủ, Diệp Tống cùng Phái Thanh cũng liền trở lại. Hắn không ngoại lệ mà đến Phương Phi uyển, thấy bên người Nam Xu có hai nha hoàn mới, liền thuận miệng hỏi hai câu. Nha hoàn thuận theo mà đáp là Vương phi nương nương lựa chọn các nàng, hơn nữa còn tự mình đưa tới đây. Tô Thần nghe vậy nhíu mày hỏi: "Nàng chỉ đơn giản là mang các ngươi tới?" Nếu là biết hắn không ở đây, Diệp Tống cố ý làm khó dễ nam Xu, chỉ mới nghĩ vậy thôi đã khiến hắn bốc hỏa. Vậy mà không nghĩ tới lá gan Diệp Tống càng ngày càng lớn, dám bước vào Phương Phi uyển. Nha hoàn cúi đầu nói: "Vương phi còn tặng tổ yến, biết phu nhân thân mình không tiện, Vương phi còn bón từng chút một cho phu nhân." Tô Thần nao nao. Nam Xu xuống giường đi lại, Tô Thần mấy ngày nay đã sửa lại huyền cầm cho nàng, nàng tâm tư uyển chuyển liền muốn vì Tô Thần đàn một khúc. Tiếng đàn lả lướt, phong hoa tuyết nguyệt. Tình chàng ý thiếp, thập phần ôn nhu. Chỉ là Tô Thần nghe, trên mặt đột nhiên bất động thanh sắc, bất tri bất giác liền thất thần. Tô Thần nhàn tản tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ cái gì. "Vương gia?" Đàn xong một khúc, Nam Xu thấy Tô Thần không có phản ứng, liền gọi một tiếng. Tô Thần phục hồi lại tinh thần, mới phát giác chính mình vừa mới suy nghĩ cái gì liền cảm thấy ảo não, giữa mày hơi nhíu, nhìn về phía Nam Xu ánh mắt ôn nhu như cũ, hỏi: "Làm sao vậy?" "Vương gia có phải quá mệt mỏi hay không," Nam Xu đứng dậy đi tới, rúc vào ngực Tô Thần, kiều nhu nói, "Thiếp thân không thể vì Vương gia phân ưu, thật vô dụng." Tô Thần ngón tay khẽ vuốt ve mặt Nam Xu, xúc cảm đầu ngón tay vô cùng mềm mại, cười nhẹ: "Không liên quan đến nàng, không cần tự trách." Hắn nâng Nam Xu dậy, đưa vào trong phòng, "Thân mình nàng không tốt, không cần vì ta đánh đàn, nghỉ sớm chút đi. Ta ngày mai lại qua thăm nàng." Nam Xu vốn cho rằng Tô Thần sẽ nghỉ lại Phương Phi uyển, không nghĩ tới Tô Thần còn phải đi, trong lòng có chút sầu. Nhưng nàng cũng không giữ Tô Thần lại, chỉ là thiện giải nhân ý mà cười, nói: "Vương gia cũng nghỉ ngơi sớm một chút, muộn rồi không cần qua đây, tránh suy nhược thân thể." Trên đường hồi đông uyển, Tô Thần tâm tư vừa chuyển, liền dời bước đến Bích Hoa uyển. Chỉ là vừa mới tới gần liền bị một cỗ huân hương dày đặc đánh úp lại, hắn còn tưởng Bích Hoa uyển bốc chảy, đẩy cửa đi vào. Diệp Tống thấy tế thần lại một lần nữa thất bại, mất kiên nhẫn, tức hộc máu mà xốc bàn, một bên hung hăng đá lư hương, tro tàn đổ vãi khắp nơi, còn lớn tiếng mắng: "Con mẹ nó lão thần côn! Lão tử nếu là Ngọc Hoàng đại đế, phía dưới mà biết có lão thần côn như ngươi, đã sớm cho ngươi đi đầu thai! Vô trách nhiệm! Cực vô sỉ! Con mẹ nó ta hôm nay suýt chút nữa bị hủy hoại ngươi vui vẻ sao, ngươi còn tính làm rùa đen rúc đầu bao lâu nữa! Để ta xuyên qua, tốt xấu gì cũng phải cấp cho lão tử cái bàn tay vàng gì đó a! Thần tiên chó má, ta phi! Ngươi đi ăn phân đi!" Nàng tức giận, một bên mắng, một bên đá lư hương, đá đến lộn xộn, còn chưa cảm thấy xả hận, ngửa mặt lên trời thét: "Lão tử muốn bàn tay vàng a!" Bỗng nhiên, một cái lư hương lăn qua, lăn đến một bàn chân thì ngừng lại. "Ngươi mẹ nó có loại..." Diệp Tống vừa mới tắm gội xong, tóc dài còn chưa khô, bộ dáng hung thần ác sát kia của nàng quả thực giống với nữ quỷ báo thù. Lời còn chưa dứt, bỗng dưng, Diệp Tống cảm nhận phía sau có người, liền quay đầu lại, đầu tiên rơi vào mắt là mặt đất rải đầy tro hương, nàng nhấc mí mắt, liền thấy sắc mặt không ra hỉ nộ của Tô Thần. Ngay sau đó Diệp Tống làm như không có gì mà chống nạnh, vén tóc, lộ ra khuôn mặt mảnh khảnh tinh xảo, trên người dính tro hương, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: "Nha, Vương gia, đêm khuya như vậy có gì phải làm sao?" Tô Thần mới bắt đầu nhíu mày: "Ngươi đang làm gì?" "Tế thần." "Tế thần?" Có người tế thần mà một bên đá lư hương một bên đem thần mắng đến máu chó phun đầy đầu? Tô Thần nhìn nàng, lại hỏi: "Mặt ngươi làm sao vậy?" Diệp Tống sờ sờ mặt mình, trên mặt có mấy vết bầm tím, nói: "Bị ngã." Ngược lại là cười, cười đến vân đạm phong khinh, "Sao, lại là Nam thị có chỗ nào không tốt ngươi liền tới đây tìm ta? Người quá kiều quý chính là phiền toái, nơi này không hảo nơi đó không tốt, không hảo liền tới tìm ta, ta lại không phải đại phu. Phỏng chừng nếu ngươi tới tìm ta tính sổ, trong lòng nàng ta mới thoải mái hơn chút." Tô Thần dù không phải tới tính sổ, cũng bị Diệp Tống làm cho tức giận mà tìm nàng tính sổ: "Diệp Tống, khi nào ngươi mới chịu thu lại khẩu khí sắc nhọn." Diệp Tống xoay người đi vào nhà, để lại cho Tô Thần một cái bóng dáng quạnh quẽ: "Không thích? Vậy mời đi a." ........ Nghe nói hiệu cầm đồ Kim Hiền thu được một số bảo bối, thời điểm cuối tháng sẽ tung ra. Này quảng cáo đều làm đủ, ngạch cửa cũng sửa thấp xuống, thực mau truyền đi khắp kinh thành. Trong kinh thành, phàm là mấy công tử có chút tiền, ăn chơi nhãn rồi đều âm thầm chờ mong hoạt động đấu giá này của hiệu cầm đồ Kim Hiền. Trong phủ Ninh Vương, không thiếu nhất chính là bát quái. Tin tức nhanh chóng truyền tới tai Ninh Vương, cũng nhanh chóng truyền tới tai Ninh Vương phi. Ninh Vương phi lại đang thực u buồn, hai ngày liên tiếp đều thở ngắn than dài. Phái Thanh liền hỏi: "Tiểu thư chẳng lẽ đang có chuyện gì phiền lòng, sao lại thở ngắn than dài?" Diệp Tống sầu khổ nói: "Ta muốn bàn tay vàng." "Bàn tay vàng?" Phái Thanh nghi hoặc, "Tiểu thư muốn bàn tay vàng làm gì, tiểu thư nếu muốn, nô tỳ sai người đi chế tạo một cái cho tiểu thư là được rồi." Diệp Tống liếc nàng một cái: "Này bàn tay vàng không phải cái loại bàn tay vàng kia. Bàn tay vàng trong lời ta là loại có thể làm ta lợi hại hơn so với người khác, gặp được người xấu có thể bảo hộ ta và muội, từ đây chúng ta không phải lo lắng khi ra cửa nữa." Phái Thanh nhất điểm tức thông: "Nô tỳ đã biết, cửa hiệu Kim Hiền chuẩn bị mở đấu giá, có phải tiểu thư gấp muốn đi xem đến độ phát sầu?" Diệp Tống tặng cho nàng ánh mát tán thưởng. Phái Thanh minh tư khổ tưởng thật lâu không có kết quả, cũng sầu khổ lên: "Chỉ trách tiểu thư và nô tỳ sinh ra là nữ tử, không thể biến thành nam tử, không có biện pháp nào." "Biến thành nam tử..."Diệp Tống mắt sáng ngời, "Nữ giả nam trang chính là pháp bảo của nữ nhân khi xuyên qua, sao ta lại không nghĩ tới!" Huống hồ lần này nữ giả nam trang đi ra ngoài, ông chủ hiệu cầm đồ thấy nàng cũng không chắc sẽ nhận ra được. Tự nhiên cũng không ai biết ai là người giúp ông chủ bày ra chiêu này. Thấy Diệp Tống động tâm tư, Phái Thanh nhược nhược nói: "Tiểu thư, người là tiểu thư khuê các, như vậy sẽ không đoan trang." "Thế giới bên ngoài loạn như vậy, còn đoan trang cái con khỉ." Diệp Tống ngược lại cười, nói: "Muội vẫn là đừng đi nữa, quá nguy hiểm." Phái Thanh lời lẽ chính đáng: "Tiểu thư đi chỗ nào nô tỳ đi theo đó." Hôm nay, hai người thay một thân nam trang, Diệp Tống một thận vận y phục màu lam, lấy màu sắc ảm đạm một chút để che đi làn da trắng nõn, đối gương đồng nhàn nhạt nhướng mày, nhiều vài tia anh khí hiên ngang chi ý, thực sự có chút giống nam tử. Mà Phái Thanh chưa từng vận nam trang, chuyến này nàng một thân xiêm y màu trắng, giống một cái người hầu tiểu bạch kiểm. Hiện tại công tử phần lớn thường mang theo một cây quạt. Phái Thanh cũng chuẩn bị một cây quạt xếp, dùng để trang trang phong lưu, giờ đang nóng bức, quạt gió cũng coi như là hữu dụng. Thời điểm đi ra ngoài, Diệp Tống nghĩ nghĩ, cố ý cùng Phái Thanh đi ra từ cửa sau.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249
Chương sau