Diệp Tống lanh lẹ vào hiệu cầm đồ, nhàn nhạt nhìn bốn phía xung quanh một chút. Ông chủ hiệu cầm đồ thấy nàng, tuy là nữ tử, nhưng cả người lại lộ ra khí chất nữ hán tử, đôi tay cảm giác mang theo một loại đao to búa lớn, bên cạnh còn có một cái nha đầu. Ông chủ liền biết khách quý tới cửa. 
Ông chủ mặt đầy tươi cười, nói: "Xin hỏi cô nương tới là để cầm đồ hay chuộc đồ?" 
Diệp Tổng nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: "Mua đồ." 
"Cô nương muốn mua cái gì?" 
Diệp Tống đi đến trước quầy, bên trong và ngoài quầy bị ngăn cách bởi một tấm gỗ trong suốt kéo dài tới xà nhà, ở giữa có một khe hở nhỏ dùng để trao đổi đồ vật và trả tiền. 
Diệp Tống cúi thấp đầu, nhìn xuyên qua khe hở nhỏ, bên trong trưng bày vô số loại bảo bối rực rỡ muôn màu, nàng đối ông chủ cười cười, cánh tay gác trên quầy, nói: "Xem ra mọi người nói Kim Hiền là đệ nhất hiệu cầm đồ ở kinh thành quả không sai. Ta hỏi thăm xung quanh rồi mới đến đây, gần đây ta có thích trang sức, nhưng đi mấy cửa hàng đều cảm thấy thất vọng, vàng bạc ngọc thạch đủ cả nhưng hình thức đều na ná giống nhau, nhìn thực nhàm chán. Nghe nói nơi này của ông bảo bối gì cũng có, không biết kiểu dáng như thế nào, có phải công nghệ đều vô cùng tinh xảo hay không? 
Ông chủ mắt hiện tinh quang nói: "Cô nương tới vừa đúng lúc, trước đó không lâu có người đem tới đây một đống trang sức, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007157/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.