Diệp Tống dưỡng thương hơn nửa tháng, đã có thể ngồi dựa vào thành giường, nhưng chưa xuống giường được. Thời điểm nửa buổi chiều, Diệp Tống đang chán muốn chết, Phái Thanh xụ mặt tiến vào bẩm báo nói: "Tiểu thư, Nam thị tới."
Diệp Tống mắt cũng không nâng, ngón tay lật giở thoại bản, nhàn nhạt nói: "Vậy à, khó có dịp nàng ta tới đây, mau mời các nàng tiến vào." Buổi trưa Phái Thanh cùng Linh Nguyệt ở phòng bếp nháo đến không thoải mái nàng đã nghe Phái Thanh kể lại, Phái Thanh cũng diễn thực sâu, còn bắt chước giọng điệu của Linh Nguyệt mà kể, Diệp Tống nghe đến hưng phấn, còn bình một câu: "Muội rất có tài ăn nói, về sau cãi nhau đều giao cho muội."
Lúc đó Phái Thanh xấu hổ dậm chân: "Tốt xấu gì nô tỳ cũng là vì tiểu thư, chứ nô tỳ không phải người đàn bà đanh đá a"
Nam Xu tới Bích Hoa uyển, Diệp Tống tuy không nghĩ đến nhưng trong lòng cũng phải chuẩn bị một chút.
Thực mau Nam Xu dáng người thướt tha mềm mại vào tới, hơi hơi phúc lễ nói: "Muội muội thỉnh an tỷ tỷ."
Diệp Tống lúc này mới hơi nâng mắt lên, cười đến là nhiệt tình: "Thì ra là muội muội tới a, chẳng mấy khi muội muội lại tới, hiện tại ta lại chưa xuống giường được nên không thể ra nghênh đón, muội muội tùy ý ngồi, không cần khách khí."
Ánh mắt giao nhau, Diệp Tống tươi cười không chê vào đâu được, Nam Xu nhìn đến ngẩn người, sau đó lại tràn đầy xấu hổ, cư nhiên đỏ mặt thẹn thùng.
Bởi Diệp Tống bị thương là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007147/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.