Người nào đó nói tốt sẽ không cầu tha, kết quả vẫn phải xin tha. 
Sở Từ mơ mơ màng màng mà chớp đôi mắt mông lung một chút, cách một tầng nước mắt, ánh nến mờ nhạt toàn bộ chiếu ở trong mắt cậu, làm cậu cái gì cũng thấy không rõ. 
Cậu vô ý thức bắt lấy tay Dao Quang, thanh âm vừa mềm vừa nhẹ: "...... Phu quân." 
"......" 
Dao Quang nặng nề hô hấp, cúi người hôn xương bướm* của cậu, thanh âm vừa ách vừa nóng bỏng, còn mang theo một chút khẩn cầu: "Ca ca, lại kêu thêm một lần." 
*Xương bướm: Xương sau lưng. 
"Phu quân," Sở Từ biết phải nghe lời mà lại gọi một lần, bắt đầu xin tha: "Phu quân thật là lợi hại, tha ta một lần được không?" 
"Được." Dao Quang thấp giọng trả lời: "Ngươi cũng gọi ta như vậy, ta còn có cái gì mà không đồng ý với ngươi." 
Sau khi kết thúc, Dao Quang bế lên Sở Từ, tắm rửa một cái, lại ôm về, ôm nhau mà ngủ. 
Tóc dài Sở Từ dính hơi nước ướt dầm dề, Dao Quang đem cậu ôm vào trong ngực, từng sợi sửa sang lại, Thái Dương Thần Hỏa hiện lên nhỏ bé đến nỗi khó phát hiện, thật cẩn thận hong khô hơi nước. 
"Dao Quang," Sở Từ thập phần buồn ngủ, nhưng lại bị đợt tắm gội mới vừa rồi xua đi chút buồn ngủ, còn có thể miễn cưỡng bảo trì một chút thanh tỉnh. Cậu hàm hồ mà oán giận một câu: "Mệt......" 
"Ngủ đi, ca ca." Dao Quang trả lời: "Ta nhìn ngươi." 
"Quá nóng...... Ngươi có thể thay đổi lạnh chút hay không?" 
"......" 
Dao Quang bỏ đi ảo cảnh cổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoa-tuyet-dai/1342230/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.