Chương trước
Chương sau
Thiếu nữ hai má đỏ ửng, trên môi treo lên nhàn nhạt tươi cười, cả người khoác lên bạc quang của ánh trăng xua đi sự quanh nàng sự xa cách ngày thường.
Cả người nàng trở nên nhu hòa không ít.
Phượng Kinh Hồng nhìn Hàn Băng Vô Tình không cấm ngây ngẩn cả người.
Thiếu nữ đắm mình trong ánh trăng, con ngươi màu hổ phách thanh triệt lại sạch sẽ đột nhiên lại cùng đôi mắt của một nha đầu nào đó trong mộng của hắn đối thượng.
Có lẽ vì men rượu nhất thời lên đầu duyên cớ, Phượng Kinh Hồng nhất thời trong lúc ngây ngẩn nhìn thiếu nữ trước mặt đột nhiên thốt ra một câu không phù hợp với tính cách của hắn mà nói.
"Không biết đã có bổn vương đã từng nói với ngươi, đôi mắt của ngươi rất một người có thân phận tôn quý của Linh Phượng quốc trước đây chưa?"
"Chính vì vậy mà Nhiếp Chính Vương ngài ngay khi nhìn thấy đôi mắt này của ta liền khen nó xinh đẹp, không những thế ngài còn muốn đào nó xuống."
Hàn Băng Vô Tình bâng quơ hỏi tựa hồ người sắp bị móc mắt khi đó không phải nàng mà là người khác.
Nam nhân trước mặt nghe được lời này của nàng sửng sốt, sau đó khóe miệng xả khai ý cười.
"Không nghĩ tới tiểu thư còn ghi nhớ lời nói của bổn vương đâu."
Hàn Băng Vô Tình cầm bình rượu rót cho nam nhân tôn quý trước mặt một chén đạm nhiên đáp.
"Tất nhiên là phải nhớ kỹ, nói không chừng khi nào vương gia đối đôi mắt này của ta có ý muốn động thủ đâu."
"Xem ra là tiểu thư đối với ta có rất lớn sự đề phòng đâu."
Phượng Kinh Hồng cười khẽ, nâng chén rượu lên uống cạn.
Cay độc chất lỏng vào miệng làm Phượng Kinh Hồng không khỏi nhíu mày nhưng cũng không làm hắn giống lần đầu tiên uống như vậy thất thố.
Nhìn lại thiếu nữ một ly lại một ly uống cạn, hắn tâm không khỏi hoài nghi rượu mà hắn uống với rượu của nàng có phải hay không cùng một loại.
Rõ ràng như vậy cay độc một loại rượu mà vì sao nhìn thiếu nữ uống như thế lưu sướng.
Hàn Băng Vô Tình uống tiếp lên một chén, cánh môi vương chút rượu trở nên thủy nhuận thập phần mê người, nghiêng đầu hỏi lại nam nhân trước mắt.
''Chẳng phải vương gia cũng đối ta không yên tâm sao? Ngài phái nhiều người tiểu tâm ẩn giấu xung quanh Nguyệt Hoa viện như vậy không phải cũng chứng tỏ rằng ngài cũng rất đề phòng ta cùng Vân Khinh sao?"
Phượng Kinh Hồng sửng sốt sau đó như chợt như ra điều gì, khóe môi xả khai ý cười.
"Tiểu thư đúng là hảo nhãn lực. Bất quá cũng là bổn vương sơ suất để đám thuộc hạ múa rìu qua mắt thợ. Có điều bổn vương không hề có ý muốn đề phòng hai người chỉ là lo lắng cho sự an toàn của tiểu thư."
Hàn Băng Vô Tình nghe được lời này trầm mặc một hồi rồi mới gật đầu.
"Vương gia có tâm. Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt nhưng cũng không thể ngờ tới vào ngày ta cùng Vân Khinh tới cửa lại gặp phải hai phen ám sát. Vương gia lo lắng cũng hẳn là."
Hàn Băng Vô Tình đạm nhiên trần thuật sự thật nhưng lời này nếu rơi vào người khác trong tài liền chính là xích quả quả trào phúng.
"Chuyện khi đó là bổn vương sơ suất không an bài thỏa đáng thuộc hạ bảo vệ sự an toàn của tiểu thư. Bổn vương biết bây giờ nhận lỗi cũng đã muộn nhưng vẫn mong tiểu thư thứ lỗi."
Phượng Kinh Hồng lời nói thành khẩn, cho dù thân phận tôn quý nhưng lúc này lại hạ thấp vài phần.
Thấy hắn thành tâm thành ý xin lỗi, Hàn Băng Vô Tình khẽ lắc đầu, một bộ không để bụng bộ dáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.