Nàng cư nhiên nhìn thấy Hàn Băng Vô Tình cười. Tuy chỉ là hơi nhấc lên khóe môi một góc nhưng thiếu nữ chính là cười. Chỉ trong thoáng chốc, gương mặt xinh đẹp bớt đi vẻ lạnh lùng của Hàn Băng Vô Tình, có vài nét nhu hòa. Vân Khinh cũng chỉ thoáng chốc như nhìn thấy băng tan hoa nở cảm giác. . Bạn có biết trang truyện _ TRUМt rцyeЛ. V n _ Nụ cười cho Vân Khinh lực đánh vào không nhỏ, nàng kích động nói với thiếu nữ. ''Muội cười lên thật đẹp.'' ''Vậy sao?'' Hàn Băng Vô Tình đưa tay sờ lên bản thân gương mặt nơi khóe môi vị trí. Cảm thấy không hề có sự thay đổi, nàng bỏ tay xuống nhàn nhạt nói. ''Tỷ hẳn là...nhìn lầm đi.'' ''Vương gia, Hàn Băng tiểu thư mới vừa từ bên ngoài trở về.'' Một thuộc hạ đến trước mặt Phượng Kinh Hồng bẩm báo. Nam nhân vẫy tay cho thuộc hạ lui xuống rồi đứng dậy, tiến đến Nguyệt Hoa viện mà đi. Vô thanh vô tức tiến vào Nguyệt Hoa viện, Phượng Kinh Hồng có cảm giác nơi này có điểm khác so với lúc trước rất nhiều. Mọi thứ ở đây tinh xảo cùng cùng đại khí hơn ban đầu mà thuộc hạ của hắn trang trí. Hắn cũng không nhớ ban đầu bọn thuộc hạ của hắn bày trí nơi này như thế nào nhưng lúc này đây nhìn lại nơi này, hắn cảm thấy thuận mắt hơn lúc trước không ít. Xem ra là ánh mắt của đám thuộc hạ của hắn cũng chẳng ra gì, vẫn nơi này được bố trí lại như này mới tốt. Nếu biết suy nghĩ này của hắn, đám thuộc hạ bố trí nơi này chắc chắn sẽ bất mãn, lúc đó không phải ngài nhìn cũng rất vừa lòng sao, giờ lại chê bai người ta rồi. Tuy Phượng Kinh Hồng vô thanh vô tức tiến vào nhưng do trong viện bày biện trận pháp, Hàn Băng Vô Tình cùng Vân Khinh đều có điểm cảm ứng. Hàn Băng Vô Tình ngồi xuống bàn đá, Vân Khinh đứng sau lưng nàng trông thấy người đến. Nhìn thấy người tới là nam nhân một thân cẩm y, trường bào bên mép thêu hoa văn kim sắc, mặc phát sử dụng kim quan thúc khởi để lộ ra gương tuấn mỹ khiến nữ nhân vì này mặt đỏ tim đập tới, trong lòng hai người có phần ngoài ý muốn. Hàn Băng Vô Tình bất động thanh sắc hướng hắn mới ngồi, lấy ra trà pha một hồ trà ngon. Rót một chén đẩy đến trước mặt nam nhân, nàng mới nhàn nhạt hỏi. ''Nhiếp Chính Vương không biết đến tiểu viện này có gì chỉ bảo?'' Phượng Kinh Hồng cầm chén nhấp một ngụm, hương trà lan tỏa ở môi rang chi gian sau đó mới lên tiếng trả lời. ''Chỉ bảo thì không có nhưng bổn vương có chuyện cần bàn với ngươi.'' Hàn Băng Vô Tình không nói gì ý chờ hắn nói tiếp. Phượng Kinh Hồng cũng không lòng vòng nói thẳng luôn vào mục đích của hắn. ''Bổn vương đến để thương lượng với ngươi về chuyện hôn lễ của chúng ta.'' ''Cái gì? Hôn lễ?'' Hàn Băng Vô Tình chưa biểu thị thái độ gì thì Vân Khinh đã không nhịn được kinh hô lên, hai mắt nhìn chằm chằm Phượng Kinh Hồng như muốn nhìn ra một cái động tới. ''Vân Khinh cô nương có ý kiến gì sao?'' Phượng Kinh Hồng nhận thấy có ánh mắt luôn dừng lại người bản thân liền ngẩng đầu đón nhận hai mắt kinh ngạc cùng phẫn nộ của Vân Khinh, sắc bén hỏi. Nếu không phải Vân Khinh là tỳ nữ đứng bên sau Hàn Băng Vô Tình đồng thời có một thân phận khác là phó cung chủ của tổ chức Điệp Sát thì chỉ với ánh mắt này của nàng nhìn hắn, sợ rằng đôi con ngươi ấy đã không còn trong hốc mắt. Vân Khinh bỗng dưng đánh một cái rùng mình, cảm giác cho thấy xung quanh nàng có tia khí tức nguy hiểm xuất hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]