Lãnh Táp đi thẳng theo hướng mà Phó Anne chạy đi, Phó Anne chạy rất nhanh nên Lãnh Táp phải mất một chút sức mới tìm được cô bé.
Vừa vào một ngõ nhỏ đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Phó Anne truyền ra: “Các cậu đừng đánh nữa! Đừng đánh anh ấy nữa!” Kèm theo đó là những tiếng đấm đá huỳnh huỵch.
“Cô Phó này, cũng không phải tại bọn này thích tìm nó sinh sự đâu, mà là nó gây sự với tụi này trước đấy. Cậu vẫn nên tránh ra đi, không cần thận bị thương thì không hay đâu.” Một giọng nam vang lên. Phó Anne đáp: “Anh ấy không có ý đâu mà, các cậu đừng đánh anh ấy nữa! Tôi...”
“Câm miệng!” Một giọng hơi nghèn nghẹn quát lên, nghe như giọng của mấy cậu trai mới lớn đang kỳ vỡ giọng. Cũng không quá dễ nghe, lại tràn ngập sự nóng nảy mà các bé trai tuổi này không có. Cuối ngõ, một cậu nhóc mặc đồng phục học sinh bị bốn thiếu niên lớn hơn cậu chừng hai, ba tuổi xúm lấy, Phó Anne đứng tựa vào một bên tường, luống cuống nhìn bọn họ, mắt đỏ lên. Mái tóc ngắn của cậu sinh đã rối bù xù, khóe miệng sưng đỏ, quần áo trên người cũng xộc xệch bẩn thỉu, hiển nhiên là vừa mới quần ẩu một trận.
“Phó Anne, cút về ngay!” Cậu trai bực bội lườm Phó Anne: “Ai bảo em tới đây xen vào việc người khác làm gì.”
Phó Anne kêu lên: “Phó Dương Thành, anh đừng đánh nhau nữa, ngày mai, ngày mai về nhà mà để mommy thấy...”
Cô bé chưa nói xong, thằng nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ho/3478092/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.