“Táp Táp, sau này cậu muốn làm gì?” An Lucy tò mò hỏi.
Lãnh Táp lười nhác đáp : “Chờ ăn chờ uống chờ chết. “Đời trước cô quấy đã quá đủ rồi ,thật sự cảm thấy đời này có thể ngồi ăn ngồi uống rồi chở chất là tốt nhất.
Tống Toàn lườm cô: “Tớ thấy cũng đúng đấy, chứ không với năng lực của cậu, sao lại ở khoa Văn chứ”
Lãnh Táp không vui: “Cậu khinh thường khoa Văn bọn tớ đúng không? Có muốn cảm nhận thử sự phẫn nộ đến từ các giáo sư khoa Văn không?”
Tống Toàn nói: “Nói thật đi nào, Hiểu Hiểu muốn làm bác sĩ, Hi Hi... Ồ, Bạch Hi, cậu có thể làm gì nhỉ?”
Bạch Hi tức tối: “Tớ phải làm cô giáo! Cô giáo!”
“Được rồi.” Tống Toàn gật đầu: “Hi Hi muốn làm cô giáo. Táp Táp, còn cậu thì sao?”
“Mợ cả nhà họ Phó thôi.” Lãnh Táp ưu nhã đáp lời.
“... Giữ mặt mũi tí đi.” Tống Toàn hoàn toàn cạn lời.
Lãnh Táp mỉm cười đáp: “Được rồi, cậu cứ yên tâm đi. Tuy rằng giờ tớ chưa biết tớ muốn làm gì, nhưng cũng sẽ không thật sự ăn no chờ chết cả đời đâu.”
Tống Toàn hoàn toàn không đồng tình: “Tớ cảm thấy cậu đang lãng phí năng lực của bản thân đấy.”
Đây là lời nói thật của Tống Toàn . Lãnh Táp là cô gái thông minh nhất mà cô ấy từng gặp, học cái gì cũng nhanh. Rõ ràng là học khoa Văn, chỉ thỉnh thoảng đi học ké tiệt bên khoa Y thôi nhưng e là năng lực cô cũng không kém hơn An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ho/3478084/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.