“Nguyệt Nhi, tới đây!” Ông cụ Lãnh híp đôi mắt hơi vẩn đục lại, vẫy tay gọi Lãnh Táp.
Lãnh Táp đi tới: “Cháu chào ông nội.”
Ông cụ cần thận quan sát một chút, thấy vẻ mặt cháu gái bình tĩnh, thong dong thì hơi gật đầu. Nhưng vợ chồng ông bà hai ở bên cạnh thì một người mang vẻ mặt tràn đầy tức giận nhìn cậu tư Phó, một người lại đỏ mắt lo lắng nhìn con gái.
“Các con cũng ngồi xuống nói chuyện đi.” Ông cụ Lãnh nói với vợ chồng con trai thứ: “Nguyệt Nhi, chắc cháu cũng nghe chuyện rồi chứ?”
Lãnh Táp im lặng gật đầu.
Ông cụ Lãnh lại nói: “Cháu đừng sợ, ông sẽ làm chủ cho cháu. Cho dù phải mất cái mạng già này, ông cũng không để người ta chà đạp lên con gái của nhà họ Lãnh ta đâu!”
Phó Đốc quân và bà Phó nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt càng thêm phần sầu lo. Ép chết thầy của tiên đề, nếu thế... sau này nhà họ Phó đừng hòng có thể tìm người học văn về làm việc cho mình. Phó Đốc quân họ khẽ, lên tiếng: “Chuyện này đúng là chúng tôi có lỗi với Minh Nguyệt, phải làm sao bây giờ, xin cụ Lãnh cứ nói đi ạ!”
Sắc mặt ông cụ Lãnh hơi hòa hoãn, nhìn cháu gái, nói: “Ông già này cũng không phải người không chịu nói lý lẽ, tôi không quan tâm cậu tư Phó không thích con bé ba nhà tôi hay thích con gái nhà nào...” “Cụ Lãnh nói đùa rồi.” Bà Phó hơi xấu hổ: “Đây thực sự là chuyện ngoài ý muốn, làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ho/3478069/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.