Sắc trời dần tối, Phượng Triêu Hoa nằm chợp mắt trong bồn tắm, muốn xua tan cả một ngày mệt mỏi.
Đột nhiên, Tiểu Phong Tranh ở ngoài cửa nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, thái tử gia tới.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày nhưng mắt vẫn nhắm nói, “Đang ở đâu?”
“Ngoài cửa ạ. Đã bị Tiểu Trụ Tử ngăn lại.”
Phượng Triêu Hoa thở dài, nói thật, nàng thật sự không muốn có bất kỳ chạm trán nào với thái tử, mặc kệ y là người như thế nào, cũng chỉ có thể tăng thêm phiền não.
Trầm ngâm hồi lâu, Phượng Triêu Hoa nói: “Nếu thái tử đến là vì thực hiện tâm nguyện của Hoàng hậu, vậy thì mời y vào đi. Còn nếu không phải, hãy nhã nhặn từ chối.”
“Tâm nguyện của hoàng hậu nương nương là sao ạ?” Tiểu Phong Tranh tò mò hỏi.
“Y sẽ hiểu.” Dứt lời, Phượng Triêu Hoa vuốt vuốt mi tâm, cảm thấy thật bực bội. Tại sao mình dám khẳng định y sẽ hiểu?
Tiểu Phong Tranh bĩu môi, nàng không cầu mong mình có thể thông minh được như tiểu thư, chỉ hy vọng trời cao có thể biến cho nàng thông minh hơn một chút, như vậy, nàng sẽ không phải nghe không hiểu những lời bí ẩn sâu xa kia của tiểu thư nữa.
Gãi gãi đầu, Tiểu Phong Tranh vừa đi vừa than thở, aizz, dù cho có tiếp tục thắp hương đốt suốt mười năm nữa, mình vẫn không thể thông minh hơn được.
Vừa ra đến tiền viện, từ xa đã nhìn thấy vẻ mặt khinh khỉnh của thái tử đang liếc nhìn mọi người.
Tiểu Phong Tranh nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2474010/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.