Ngày hôm sau, khắp nơi trong Đông cung giăng đầy vẻ kỳ quặc, đặc biệt nhất là thư phòng thái tử, hoa cỏ cây cối nơi nơi theo gió chập chờn phát ra tiếng sàn sạt, như nụ cười ma quỷ của hoa anh túc, khiến cho những người đến gần không khỏi phát rét rợn người.
Trong phòng, Long Liễm Thần đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, chưa hề ngẩng đầu lên nhìn xem quang cảnh những người ở bên ngoài lấy một lần.
“Thuộc hạ phụng mệnh tới bảo vệ thái tử điện hạ.” Tuy Long Ngũ cúi đầu nhưng giọng điệu không tỏ ra kiêu ngạo cũng chẳng khiêm tốn.
Long Liễm Thần vẫn cúi đầu lạnh nhạt nói, “Không cần.”
Long Ngũ trầm mặc không nói.
“Ấy da da, tam ca huynh đừng nên làm khó Long Ngũ người ta chứ. Nếu như hắn quay về thì chính là kháng chỉ bất tuân. Kháng chỉ bất tuân đó nha!” Long Hiểu Vân trợn to hai mắt không đồng ý nói.
Long Liễm Thần nguýt xéo nàng nói: “Muội rất muốn giữ hắn lại?”
Long Hiểu Vân gật đầu thật mạnh, không chút nghĩ ngợi nói: “Đại ca đã bị tiểu nhân tàn ác ra tay sát hại, muội không hy vọng huynh cũng...” Nói tới đây thì nghẹn lời.
“Sẽ không.” Long Liễm Thần ngước mắt nhìn vào khoảng không, đáy mắt thoáng qua tia rét lạnh, quanh thân tỏa ra sát khí không hề che giấu.
“Nhưng đúng là tối qua huynh đã bị thương mà!”
“Đó là ngoài ý muốn.” Nghĩ đến chuyện đêm qua, Long Liễm Thần không nhịn được nhíu mày, giống như đang rất tập trung suy nghĩ về mối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2474003/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.