Đến hoàng hôn, ba người cùng tới đúng hẹn, không biết là trùng hợp hay còn nguyên nhân nào khác, Long Liễm Thần cùng Phượng Triêu Hoa đều lựa chọn trường bào màu trắng vạt áo có thêu Mặc Lan*. Gió đêm phất nhẹ tay áo bồng bềnh, cả hai vốn đã tuấn mỹ, hình ảnh này lại càng khiến cho họ giống như tiên giáng trần, tô điểm thêm cho Kinh Hồ không ít. (* Một loại hoa Lan bên TQ, hình ảnh đc đăng cuối truyện)
“Thật là trùng hợp, Phượng huynh.” Long Liễm Thần quan sát y phục của Phượng Triêu Hoa, mở miệng trước.
Ban ngày còn gọi Thất thiếu...Thất thiếu, bây giờ đã chuyển sang Phượng huynh rồi. Hắn quả thật hứng thú xưng huynh gọi đệ với người khác. Nếu tiếp tục xưng Long công tử với hắn, thì ra vẻ mình quá kiểu cách. Nghĩ đến đây, Phượng Triêu Hoa cười một tiếng, “Long huynh rất thích hợp với bộ y phục này.” Mặc dù hai chữ Long huynh gọi rất trống rỗng, nhưng trong thâm tâm nàng thật sự khen ngợi dáng người của hắn.
Long Liễm Thần nhướng mày, “Phượng huynh cũng không kém chút nào.”
“Xem ra, Minh Nguyệt nên tránh sang một bên rồi.” Minh Nguyệt mỉm cười bước đến gần, nhưng trong giọng điệu khó giấu vẻ ghen tuông.
Long Liễm Thần nghiêng đầu nhìn, mày kiếm chau lên, ca ngợi nói, “Đêm nay cô nương vô cùng xinh đẹp.”
“Chỉ sợ làm mất nhã hứng của hai vị công tử.” Minh Nguyệt khiêm tốn nói.
“Có cô nương làm bạn, làm sao có thể mất hứng được?” Long Liễm Thần cười như không cười nói.
Phượng Triêu Hoa nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473986/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.