Trưa ngày hôm sau, trong căn phòng trang nhã chữ Thiên thứ nhất ở Vân Nghê lâu, Tô Tứ không ngừng xoay cái ly trên tay, lầm bầm nói, “Nếu không tới thì ta đi đây.”
“Tứ công tử đừng vội, Thất công tử sắp đến rồi.” Vân nương trấn an nói.
“Tiểu Thất chưa bao giờ trễ hẹn, hôm nay sao thế nhỉ?”
“Chuyện này...” Vẻ mặt Vân nương khó xử, muốn nói lại thôi.
“Có nội tình?” Hai mắt Tô Tứ tỏa sáng, thể hiện hình như hắn rất hứng thú với chuyện này.
“Chuyện này... Chuyện này...”
Tô Tứ hất cằm nói: “Bản công tử ra lệnh cho bà nói.”
Vân nương mím mím môi nói: “Tối qua Thất công tử theo Minh Nguyệt du hồ, cả đêm không về. Có lẽ Thất công tử...bị mệt rồi.”
Tô Tứ hơi sững người, ngay sau đó cười to nói: “Không thể nào, không thể nào.”
“Thất công tử thoạt nhìn nho nhã yếu đuối, chắc vì thế mà không chịu nổi giày vò...”
“Vân nương...” Phượng Triêu Hoa khoan thai bước tới.
“A...” Vân nương quay đầu lại, “Thất...Thất công tử.” Thôi xong rồi, vấn đề về chuyện phòng the này là đại kỵ của đàn ông.
Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt ném cho người nào đó đang cười hết sức vui vẻ một cái liếc mắt, nói với Vân nương: “Ra ngoài trước đi, ta và Tứ công tử có chút việc cần bàn.”
“Vâng.” Vân nương như được đại xá, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
“Tứ ca.” Khẽ gọi một tiếng, Phượng Triêu Hoa tự mình ngồi xuống, vuốt vuốt mi tâm, hai mắt khép hờ, có vẻ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473982/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.