Cung Phi Phượng vào đêm khuya được bao trùm bởi một mảnh đen kịt, êm đềm yên tĩnh.
Đột nhiên một tiếng “đinh” phá tan sự yên tĩnh. Ngay sau đó hàng loạt tiếng đàn ngổn ngang từ từ truyền ra, bay bổng len lõi qua từng ngóc ngách trong cung Phi Phượng.
Phượng Triêu Hoa mắt thì nhắm còn tay tùy ý múa máy dây đàn, lúc nhanh lúc chậm, khi thì trào dâng mạnh mẽ, nhưng vẻ mặt từ đầu tới cuối không chút gợn sóng, cũng không có biểu lộ gì.
Một lúc sau, tay đang gảy đàn của Phượng Triêu Hoa đột ngột dừng lại, thở dài nhẹ giọng nỉ non, “Rốt cuộc bản thân bị làm sao, không còn là chính mình nữa.” Rõ ràng chưa từng gặp mặt nhưng tâm trạng lại bị đảo loạn, khiến nàng dù cách nào cũng không thể bình tĩnh được.
Phượng Triêu Hoa mở mắt ngẩng đầu nhìn đăm đăm bầu trời đêm, vài đốm sáng rực rỡ thưa thớt treo lơ lửng phía chân trời. Bóng đêm hôm nay, có vẻ u ám khác lạ.
Từng trận gió lên, hơi lạnh ào ào kéo tới, Phượng Triêu Hoa khép lại hai đầu vai áo choàng bạch hồ, bỗng nhiên cảm thấy nhớ nhung mùa đông ở Nam Lăng cũng ấm áp như thế này.
Khi đó, mấy vị nghĩa huynh đang du hồ đêm ở Yên Vũ, ca hát nhảy múa nâng chén chuyện trò. Nam Lăng bốn mùa như xuân, là một địa phương rất dễ làm cho người ta mê luyến. Nhất là đối với người sợ lạnh như nàng, quả thực là thiên đường của nhân gian. Nhưng nói cho cùng nàng vẫn không thuộc về nơi đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473952/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.