[*Chỉ hoàn cảnh bị vây bởi nhiều kẻ thù]
Nghĩ đến đây, sắc mặt Long Liễm Thần càng thêm nặng nề, nói: “Biết được là độc gì không?”
Phượng Triêu Hoa lắc đầu, nàng cũng không am hiểu nhiều về độc dược, theo như lời Tứ ca hay nói chính là: bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư*. [*nhìn lên không bằng ai, ngó xuống chẳng ai bằng mình]
Long Liễm Thần nhìn nhìn chung quanh rồi đứng dậy nói, “Muốn biết là độc gì, cũng chỉ có thể nghĩ ra cách làm sao để sớm tìm được chủ nhân loài chim này trước.”
Phượng Triêu Hoa nhướng mày có vẻ không tán thành, thản nhiên nói, “Thật ra thì, ta cũng không có ý định muốn biết đó là độc gì, nói cách khác...” Đột ngột dừng lại nhướng mắt, lời nói điềm tĩnh như nước, “Ta không có hứng thú về chủ nhân của nó.”
Long Liễm Thần nghe vậy nét mặt lập tức thay đổi nhàn hạ hẳn lên, ngón tay dài gãi nhẹ sống mũi, mày kiếm hếch lên, đáy mắt mang ý cười, “Dường như huynh còn chưa phát giác ra mình đã trúng độc?”
Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nói: “Hoàn toàn không có.”
“Chúng ta đều tiếp xúc với những chim độc này, hơn nữa, ta đã trúng độc rồi.” Long Liễm Thần chỉ ra vấn đề.
“Huynh xác định mình đã trúng độc?” Phượng Triêu Hoa nhìn mặt mày hồng hào của người nào đó, trong lòng không tin.
Lỗ tai hơi giật giật, Long Liễm Thần đảo qua đảo lại hai tròng mắt đen, nhếch môi gợi lên ý cười không rõ hàm xúc, vô cùng khẳng định cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473914/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.