Edit: TieuKhang
Tần Phi Yến mờ mịt hỏi, “Quan lương gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Phượng Triêu Hoa chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, phát hiện trên mặt nàng không hề có dấu hiệu đang nói dối, vì vậy đổi lại câu hỏi, “Cả nhà Lý Đức Thiên là do tẩu giết phải không?”
Tần Phi Yến nghe vậy sắc mặt liền lộ sự hung ác, “Bọn họ đáng chết.”
“Là bọn họ đáng chết hay là tẩu cho rằng bọn họ đáng chết?”
“Chuyện đó có gì khác biệt sao?” Cảm xúc của Tần Phi Yến có vẻ hơi kích động. Nàng thấy đầu óc mình sắp bị quấy thành bột nhão rồi.
“Đương nhiên là có.” Phượng Triêu Hoa nói: “Nếu như bọn họ đáng chết vậy người giết chết bọn họ sẽ được tôn vinh là anh hùng, có lẽ còn có thể nhận được tiền thưởng từ quan phủ. Còn nếu bọn họ không đáng chết vậy thì hung thủ sẽ trở thành khâm phạm triều đình ai gặp cũng phải giết. Lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Cuối cùng rồi tẩu cũng phải chịu trách nhiệm về những hành vi mình gây ra.”
Tần Phi Yến mím môi, mắt liếc ngang, trầm mặc chốc lát mới dùng giọng điệu không có bao nhiêu chắc chắn nói, “Quan phủ đã sớm quên sự kiện kia rồi.”
“Nhưng có người vẫn nhớ.”
“Ai?”
Phượng Triêu Hoa nhướng mày, “Trương Viễn. Tẩu nên biết hắn cố chấp như thế nào. Cho dù hoàng thượng có hạ lệnh yêu cầu hắn không điều tra vụ án Lý gia nữa nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục làm.” Nếu không có phần cố chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473895/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.