Nghe vậy, Long Liễm Thần cong môi cười khổ, tự giễu nói, “Xem ra ta nên cảm thấy vinh hạnh.”
Phượng Triêu Hoa nhướn mày, không nói gì.
Long Liễm Thần đóng cửa lại ngồi xuống, đôi tay ấn chặt trán, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, suy nghĩ nên bắt đầu nói từ đâu.
Thấy hắn như thế, Phượng Triêu Hoa cũng không sốt ruột, chỉ ngồi xuống đối diện hắn, kiên nhẫn chờ hắn mở miệng.
Một khắc, hai khắc, thời gian trôi qua như vậy, hai người lại vẫn nhìn nhau chẳng nói gì.
“Không phải huynh có lời muốn nói sao?” Phượng Triêu Hoa không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
Long Liễm Thần ngẩng đầu nhìn Phượng Triêu Hoa, miệng mở ra rồi lại khép lại, cuối cùng rũ mắt xuống, nói: “Nàng tên là Phượng Triêu Hoa, là vợ của ta. Nữ chủ nhân nông trại này là muội muội của nàng.”
“Thế Phượng thất là ai?” Phượng Triêu Hoa nghĩ ‘Phượng thất’ là tên của nàng mới đúng.
“Là tên lúc nàng giả nam thường dùng.”
Phượng Triêu Hoa chợt hiểu ra, khó trách lúc trước nàng mặc đồ nam.
Nghĩ đến đồ nam, Phượng Triêu Hoa lại hỏi, “Nghê Thường các là chỗ nào?”
Long Liễm Thần giật mình, “Nàng nhớ Nghê Thường các?”
Phượng Triêu Hoa gật đầu rồi lại lắc đầu, có chút chán nản nói, “Ta chỉ nhớ tên, những thứ khác thì không nhớ nổi.”
Long Liễm Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhẹ nhàng nắm tay nàng, nói: “Nghê Thường các là nơi bán quần áo, nàng thích mặc quần áo nơi đó làm nhất.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473827/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.