Non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, núi Tiểu Hàn giống như không thuộc cõi trần.
“Lục Bình, thu dọn đồ đạc thôi.” Cô gái mặc váy trắng khẽ thả bút lông trong tay xuống, cực kỳ tiếc nuối vì vẫn chưa thể hoàn thành được bức họa trước mắt. Kể từ cái ngày dùng huyết mực để vẽ, mỗi lần vẽ tranh trước mắt sẽ luôn hiện lên rõ mồn một khuôn mặt ấy. Nó giống như một cơn ác mộng, không xua đi được. Năm năm trôi qua, nàng sớm đã chấp nhận sự thực, nếu thực sự không thể quên vậy cũng không cần quên nữa.
Lục Bình mặc bộ váy xanh đơn giản đứng đằng sau không khỏi thở dài khe khẽ, nàng đã quen với việc suốt năm năm qua tiểu thư nhà mình vẫn vô số lần không thể hoàn thành bức họa. Chỉ là nàng vẫn cảm thấy đau lòng thay cho chủ tử mà thôi. Nàng nhìn phía chân trời xa, không biết người trong lòng tiểu thư thế nào rồi!
Tầm mắt Phượng Triêu Hoa không nhìn về nơi xa xăm, lạnh nhạt nhìn Lục Bình dọn dẹp, trong lòng bắt đầu suy nghĩ tới một chuyện khác.
“Con à!”
Một giọng nói bỗng vang lên trong không gian tĩnh mịch, tuy lộ rõ sự già cả nhưng vẫn có thể làm chấn động màng nhĩ “mỏng manh” của Phượng Triêu Hoa. Dự cảm chẳng lành của nàng không lẽ sẽ ứng nghiệm nhanh như vậy sao? Nghĩ tới đây, nàng vỗ trán, chẳng lẽ người kia không thể để cho nàng được yên sao?
Phượng Liêm lúc này đã đi tới sau lưng Phượng Triêu Hoa, vừa quét mắt đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473816/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.