Chương trước
Chương sau
Trong gió rét, Phượng Triêu Hoa mặc cho bức họa trong tay bay phần phật theo gió, trong dạ dày trào lên dịch chua, đôi mắt đau nhói.

“Cô bé này ta có thấy.” Một bà lão bán bánh mơ nhìn chằm chằm bức họa rồi nói.

Phượng Triêu Hoa quay ngắt lại hỏi, “Ở đâu?”

Bà lão sợ hết hồn, ấp úng, “Con bé... Con bé mua ở chỗ ta một bọc bánh mơ, sau đó tung tăng đi về phía cửa Tây.”

Phượng Triêu Hoa nghe vậy thở dài một hơi, đã có bánh mơ, vậy con bé nhất định là mang theo bạc rồi. Có ngân lượng, sẽ không sợ ăn đói mặc rách.

“Cô nương à, tìm người không thể tìm như vậy. Đi khắp nơi hỏi cũng không phải cách hay. Ta thấy cô bé kia rất thông minh, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Cô suy nghĩ kỹ một chút, con bé có khả năng đi đâu nhất?”

Một câu đã đánh thức nàng.

Phút chốc, Phượng Triêu Hoa lấy lại được chút lý trí, hé miệng lắc đầu một cái, thầm nghĩ, “Con bé thông minh như vậy, ra ngoài tìm cha còn không quên thỏa mãn ham mê ăn uống, đương nhiên sẽ không bạc đãi mình.”

Cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn là như thế. Không ngờ mình cũng có ngày mất bình tĩnh như vậy. Phượng Triêu Hoa giơ tay vuốt vuốt tóc bị gió thổi loạn, cám ơn bà lão sau đó sải bước về phía cửa Tây. Với tính tình sợ lười sợ mệt của Ny Ny, nhất định sẽ không dựa vào đôi chân ngắn tủn của mình ngàn dặm tìm cha. Như vậy, xe ngựa ắt không thể thiếu được. Mà xe ngựa, không tự nhiên mà có, phải tự mình đi tìm.

Chỉ chốc lát sau, Phượng Triêu Hoa đi vào khách sạn Bách Gia, tiến thẳng về phía quầy.

Chưởng quầy vội vàng tươi cười chào đón, “Khách quan muốn dùng bữa hay là ở trọ?”

Kể từ sau khi Nam Lăng vương thất thế, khách sạn Bách Gia đã sớm đổi chủ. Bách gia khách sạn trở thành sản nghiệp của công rồi thì tự nhiên sẽ không tôn Phượng Triêu Hoa một tiếng ‘Thất công tử’ nữa.

Phượng Triêu Hoa năm năm qua ở Núi Tiểu Hàn lần đầu tiên có cảm xúc bi thương cảnh còn người mất. Thất thiếu Nam Lăng đã từng danh chấn một thời người đã chết, người thì đi xa. Chắc hẳn, bọn họ chỉ còn là hình mẫu của những vị tiên sinh kể chuyện mà thôi.

Khóe miệng nở nụ cười khổ, Phượng Triêu Hoa quét mắt nhìn bố cục không hề thay đổi của khách sạn, nhẹ giọng hỏi, “Tối hôm qua có cô bé nào tầm bốn năm tuổi vào ở không?” Nói xong, nàng đặt một đĩnh bạc ròng lên quầy.

“Cô bé bốn năm tuổi... Có có có...” Chưởng quầy vừa lẩm bẩm, vừa lật sổ sách, “Ở gian phòng chữ thiên.”

“Đa tạ.”

Phượng Triêu Hoa vô cùng quen thuộc khách sạn Bách gia nên rất nhanh đã tới được phòng chữ Thiên. Nàng nhẹ nhàng gõ cửa.

“Mẹ!” Kèm theo một tiếng gọi ngọt như mật là một cô bé nhỏ nhắn nhào vào lòng Phượng Triêu Hoa

Lửa giận trong lòng lập tức tắt lịm, chỉ còn chừa lại niềm vui sướng. Phượng Triêu Hoa ôm chặt lấy cô bé trong ngực, mãi không thốt ra được lời nào.

“Mẹ, mẹ tới chậm quá. Chậm hơi con đoán mấy canh giờ kia.”

Bộ dáng ‘chúng ta đang chơi trốn tìm’ của con bé làm, cho Phượng Triêu Hoa dở khóc dở cười. Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, đẩy cô bé ra, “Con đợi mẹ bao lâu rồi?”

Cô bé nhíu mày, đưa tgón tay lên đếm, nói, “Đại khái tầm bảy tám canh giờ thôi. Ngày hôm qua con ăn cơm tối xong vẫn đang đợi mẹ đấy nhé.”

“Không phải con muốn bỏ nhà trốn đi sao?”

“Người ta không mang đủ tiền chứ sao.” Nói xong, con bé lấy túi tiền nho nhỏ thêu hoa ra, lắc lắc mấy cái, nói, “Mẹ xem, chỉ còn chút xíu thế này thì thuê xe ngựa cũng không đủ.”

Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ lườm cô bé một cái, vừa buồn cười vừa tức giận nói, “Thì ra nếu con mang đủ ngân lượng thì đã sớm chạy xa đến vạn dặm nhỉ?”

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói, “Cũng sẽ không. Dù là Thiên Lý Mã cũng cần một ngày mới có thể chạy được bằng đấy...”

“Phượng, Ca, Dao!” Phượng Triêu Hoa nghiến răng nghiến lợi, rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, chẳng lẽ đây chính là ‘trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy’ trong truyền thuyết sao?

“Oa! Mẹ, rốt cuộc mẹ cũng chịu gọi tên thật của con rồi!” Con bé cực kỳ vui mừng, cảm thấy dù không tìm được người cha không biết họ gì tên gì kia cũng không sao. Có thể thoát khỏi nhũ danh ‘Ny Ny’ khó nghe chính là thu hoạch lớn nhất của hành động lần này.

Có cần khoa trương thế không? Phượng Triêu Hoa lắc đầu một cái, nói: “Cầm quần áo đi về với mẹ.”

Mẹ...Con bé nũng nịu gọi, sau đó lại thay bằng vẻ bà cụ non khuyên nhủ, “Mẹ, con biết mẹ rất nhớ cha. Đừng cho là con không biết mẹ thường xuyên nhìn con len lén gạt nước mắt. Ông ngoại nói con rất giống cha, chắc hẳn là mẹ nhìn người nhớ người rồi.’

“Con nhóc này...”, Phượng Triêu Hoa nghẹn lời, bắt đầu kiểm điểm xem có phải mình giáo dục con bé tự do hóa quá rồi không.

“Mẹ, ông ngoại nói cha ở kinh thành. Con định tự mình đi, nhưng mẹ biết đấy, đường xá xa xôi, một mình con đi thật sự là quá nguy hiểm. Tuy nói có tiền có thể sui ma khiến quỷ, nhưng ngay cả tiền cũng không đủ đây này! Tứ bá phụ lại không chịu giúp con... ”

“Khoan!” Phượng Triêu Hoa nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, cắn từng chữ, “Con đi tìm Tứ bá phụ?”

“Dĩ nhiên.” Cô bé dùng vẻ mặt ‘mẹ cho rằng con ngốc à?’ ngửa đầu nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, nói, “Ngay cả phụ thân họ gì tên gì mặt mũi thế nào con còn không biết, làm sao có thể một người một ngựa đi tìm? Ông ngoại lúc đó sợ mẹ trách ông nên không dám tiết lộ thêm. Con không thể làm gì khác hơn là đi tìm Tứ bá phụ.”

Vẻ mặt đương nhiên xuất hiện trên gương mặt ngây nhỏ nhắn tựa như chú công xòe đuôi, thật sự là không hợp chút nào.

Phượng Triêu Hoa cưng chiều dí lên trán con gái, ôm cô bé vào phòng, từ từ giải thích, hiệu quả tăng lên trông thấy.

Cô bé chớp mắt mấy cái, vẻ mặt hoài nghi, miệng chu lên, chẳng thấy mừng rỡ tẹo nào, chỉ không lạnh không nóng hỏi “Có thật không?”

“Đương nhiên là thật, Tứ bá của con luyện công rất chăm chỉ.” Tô Tứ mặc áo choàng dài màu đen đã tự nhiên ngồi xuống.

“Thì ra là đang khen bác.” Cô bé bất mãn nhìn về phía mẫu thân mình, tố cáo nàng thiên vị.

“Bản lãnh

gây họa của con lại tiến bộ." Phượng Triêu Hoa khen một câu tượng trưng để thỏa mãn lòng vinh tâm của ai đó.

"Mẹ..." Giọng nói nũng nịu ngọt ngào lại vang lên.

Phượng Triêu Hoa sử dụng ánh mắt ý bảo cô bé ngồi yên, sau đó nhìn về phía Tô Tứ lạnh nhạt nói, "Nhìn muội sốt ruột vui lắm hả."

"Đã lâu không gặp mà cái miệng vẫn có lực sát thương như vậy!" Tô Tứ run cầm cập, tức giận cười nói, "Không phải đã giúp muội đem con gái đến đây rồi sao? Nếu không phải nhờ ta ngáng chân, con bé đã sớm mướn xe ngựa rời đi Nam Lăng rồi."

Cô bé nghe vậy chợt trợn mắt, trong đôi mắt đen đang vô cùng lên án "lại là bác giở trò!". Khó trách chưởng quầy chê cô bé ít tiền! Biết ngay mà, năm đó ngân phiếu một ngàn lượng cộng thêm mười viên đấu vàng sao lại không đủ mướn xe ngựa! Còn tưởng rằng thời thế thay đổi rồi.

Tô Tứ ra vẻ tự hào, "Cái này gọi là 'ma cao một thước đạo cao một trượng'.

Cô bé lườm hắn, trong lòng thầm nhủ 'thất sách, ai ngời ai đi cầu cứu nhầm kẻ khởi xướng, dùng lỗ mũi nghĩ cũng biết bác đứng ở phe mẹ chứ. Dù sao, bọn họ quen biết nhau cũng sớm hơn mình vài chục năm!"

Phượng Triêu Hoa nhíu mày, nhìn về phía con gái, nói: "Con đúng là không nghe lời."

Cô bé bĩu môi, ra vẻ đáng thương nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, nhỏ giọng nhận lỗi, "Con về sau không dám nữa."

Phượng Triêu Hoa mím môi, không đáp.

Tô Tứ thấy sắc mặt Phượng Triêu Hoa không tốt, vội vàng xin thay Phượng Ca Dao, "Thất muội, Ny Ny còn nhỏ, muội đừng giận con bé."

Phượng Triêu Hoa lắc đầu, liếc ra ngoài cửa sổ, nói: "Huynh nhìn bên ngoài xem."

Tô Tứ kỳ quái nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, "Có vấn đề sao?"

"Đương nhiên là có." Cô bé ném cho người nào đó một ánh mắt khinh bỉ, ngay sau đó nhìn về phía mẫu thân mình, nhỏ giọng nói, "Mẹ, từ khi con xuống núi bọn họ vẫn đi theo con. Bọn họ là người xấu sao?

Nghe vậy, nét mặt Phượng Triêu Hoa trở nên cực kỳ nặng nề, nhẹ giọng nói, "Đi theo nhưng không hiện thân?"

"Không, ah...Hình như không đúng." Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Lúc con đi trên đường có chiếc xe ngựa suýt nữa đâm vào con, nhưng con còn chưa tránh nó đã tự lật rồi. Con cảm thấy có người âm thầm ra tay."

"Không phải chứ, Thất muội, con bé còn nhỏ tý đã bị muội huấn luyện thành tinh rồi." Tô Tứ không thể tưởng tượng nổi kêu lên.

"Cái này gọi là thiên tư thông tuệ." Cô bé khẽ hất hàm, vô cùng tự hào, chỉ thiếu vỗ ngực tự khen mình.

Tô Tứ liếc mắt xem thường, ngay sau đó trầm ngâm lắng nghe, ngạc nhiên nói, "Đây không phải hai mươi Hộ Long Sĩ lúc ấy hắn để lại sao?"

Phượng Triêu Hoa kinh ngạc, "Ta cho là bọn họ đã sớm rời đi rồi." Dù sao, bảo vệ hoàng tộc mới là sứ mạng của Hộ Long Sĩ, ban đầu bị phái tới bảo vệ cha cùng mấy vị nghĩa huynh đã là không theo quy định, không ngờ lại lưu lại.

"Ta cũng cho là như vậy." Tô Tứ như có điều suy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu lại nháy mắt với cô bé.

Cô bé sững sờ, ngay sau đó chợt hiểu ra, trên mặt xuất hiện vẻ cười như không cười, muốn cười mà nhịn hưng phấn đặc trưng của riêng mình.

"Mẹ, con muốn ăn Hồ Lô Băng Đường." Cô bé chỉ vào người bán mứt quả bên ngoài, nói.

Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa nhướn mày nhàn nhạt liếc cô bé một cái, "Không phải con chưa bao giờ ăn kẹo hồ lô sao?" Bị phát hiện rồi! Cô bé ảo não nhíu mày, ngay sau đó cười híp mắt nói: "Cũng bởi vì chưa bao giờ ăn mới muốn ăn chứ sao."

Phượng Triêu Hoa nhìn cô bé chằm chằm trong chốc lát rồi nói: "Tự mình đi mua đi."

"Cám ơn mẹ." Cô bé vui mừng hôn lên trán Phượng Triêu Hoa chạy thật nhanh xuống lầu.

Phượng Triêu Hoa cong môi khẽ mỉm cười, đợi bóng dáng cô bé biến mất mới nói với Tô Tứ: "Đừng lợi dụng cả trẻ con năm tuổi."

Tô Tứ nghe vậy lúng túng ho nhẹ hai tiếng, sau đó lại khôi phục vẻ cười cợt thường ngày, "Thất muội thật đúng là tinh mắt, ta sẽ đi gọi con bé lại." Dứt lời, đứng dậy muốn đi.

"Chuyện của muội, muội tự có chừng mực."

Tô Tứ nghe vậy dừng bước, quay đầu lại chờ nàng nói tiếp.

Phượng Triêu Hoa nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trầm mặc một hồi lâu, từ từ nói, "Ny Ny muốn nghịch thế nào cũng được, muội sẽ theo đến cùng. Nhưng huynh..., muội cũng cần một chút thời gian."

"Muội đã trốn tránh năm năm rồi." Tô Tứ vốn không muốn ép nàng quá đáng, nhưng nếu không ép, sợ rằng phải tốn thêm năm năm nữa. "Hiện giờ Long Sử Chương đã băng hà, muội còn do dự cái gì? Đừng lừa mình dối người nữa."

"Tứ ca." Phượng Triêu Hoa quay đầu lại nghiêm túc nhìn hắn, đáy mắt mang theo vài phần đau thương, lạnh nhạt nói, "Lừa mình dối người chính là huynh, không phải là muội, điểm này huynh rõ hơn muội."

"Muội..." Tô Tứ hoảng hốt, chẳng lẽ nàng đã nghe phong phanh được chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.