Phượng Triêu Hoa kể lại qua loa cho Tô Tứ chuyện trên đường bị ám sát xong liền dẫn Phượng Ca Dao về khách sạn. Chạy hai ngày đường, quả thật nên nghỉ ngơi một đêm.
“Mẹ.” Phượng Ca Dao vuốt vuốt hai cái bím tóc trên đầu, nhìn bóng lưng Phượng Triêu Hoa muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì sao?” Phượng Triêu Hoa vừa trải giường chiếu vừa nhàn nhạt hỏi.
“Không có, không có gì.” Phượng Ca Dao tiếp tục giày vò đuôi sam trên đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con nhóc này học được nói dối từ khi nào vậy? Phượng Triêu Hoa nhíu mày, không biến sắc, tiếp tục trải giường chiếu.
“Mẹ” Phượng Ca Dao mở miệng lần nữa.
“Hả?”
“Giường khi nào mới trải xong? Con mệt rồi.” Để khẳng định rằng mình nói thật, Phượng Ca Dao giả vờ ngáp một cái.
Phượng Triêu Hoa trải phẳng chăn, sau đó nhấc một góc lên, ngồi ở trên giường nhìn Phượng Ca Dao nói, “Xong rồi.”
Phượng Ca Dao run cầm cập, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt đảo quanh, ngọt ngào nói: “Mẹ, người ta rất nhớ mẹ đấy.”
“Hả? Nhớ mẹ cái gì?” Phượng Triêu Hoa hứng thú hỏi.
“Nhớ...nhớ...nhớ là nhớ thôi.” Phượng Ca Dao bắt đầu làm nũng.
Phượng Triêu Hoa Thanh hếch mày, dịu dàng nói, “Tới đây.”
Phượng Ca Dao chậm chạp từ trên ghế trượt xuống, sau đó run run rẩy rẩy đi tới.
Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, đưa tay ôm Phượng Ca Dao đặt ở trên đùi, nói: “Mệt thì mau ngủ đi.” Dứt lời, nàng giúp cô bé cởi quần áo và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473796/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.