Ba ngày sau, khi Long Liễm Thần tỉnh lại Phượng Triêu Hoa đã tiều tụy không còn ra hình người rồi.
“Bạc của chúng ta tiêu hết rồi sao?” Đây là câu đầu tiên Long Liễm Thần nói sau khi tỉnh lại.
Phượng Triêu Hoa đang như đi vào cõi thần tiên bỗng hoàn hồn, vui mừng, “Rốt cuộc chàng cũng tỉnh rồi!” Hôn mê ba ngày ba đêm, đây chính là “thương nhẹ” mà Phong lão đầu nói. Cũng may ông ta nói thật một nửa - không chết được.
Long Liễm Thần muốn ngồi dậy, lại thấy lưng đau đớn, không khỏi nhíu mày.
“Nằm yên nào, vết thương của chàng vừa mới khép lại.” Phượng Triêu Hoa nói.
Long Liễm Thần lúc này mới nhớ tới hắn bị thương, hình như, là bị Long Khải Huy đâm.
“Hắn còn sống không?” Nhắc tới Long Khải Huy, tâm tình Long Liễm Thần rất mâu thuẫn.
“Đứt cánh tay phải, nhảy xuống vách đá.” Phượng Triêu Hoa lạnh lẽo nói.
Long Liễm Thần cười nhạt, nói: “Đừng nóng giận, đều là chuyện quá khứ.”
Phượng Triêu Hoa mím môi, không nói gì tiếp.
Long Liễm Thần than nhẹ một tiếng, nói, “Trương Viễn đâu.”
“Hoàng thượng.” Trương Viễn đã chờ lâu ngoài cửa lập tức đi vào.
“Lấy chút đồ ăn đến.” Long Liễm Thần đau lòng nắm tay Phượng Triêu Hoa, trêu ghẹo, “Sao nàng giống như dân chạy nạn mấy trăm năm không ăn cái gì vậy, gầy chỉ còn xương rồi.”
“Phượng tiểu thư ba ngày ba đêm một tấc cũng không rời trông ngài”
“Trương Viễn.” Phượng Triêu Hoa nói, “Đi lấy chút đồ ăn đi, nhẹ một chút.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-dong-cung/2473770/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.