Sơn chiến giai đoạn một kết thúc, phe Thi sơn toàn thắng, sự trỗi dậy của Phượng Minh là không thể nghi ngờ.
Tin tức hắn mang huyết mạch đế vương truyền khắp Vô Nhật vương triều, vô số lời xì xầm bàn tán nổi lên, thậm chí có người còn cho rằng hắn chính là con trai thất lạc của Vô Nhật đế. Đơn giản vì xuất thân của hắn không rõ ràng, cộng thêm thiên tư và huyết mạch lại cao tuyệt đến vậy, nếu không phải thuộc dòng dõi hoàng gia thì thật khó giải thích.
Trước tình huống vô số người đến Thi sơn bái phỏng mỗi ngày, Phượng Minh hoàn toàn không e ngại mà nhận hết lễ vật, âm thầm chọn lựa ra những người đáng tin ghi chú lại. Với hắn, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một để mở rộng mối quan hệ còn đang hạn hẹp của mình. Giả dụ một ngày nào đó hắn không còn sinh sống ở Vô Nhật vương triều nữa, họ cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Hắc Thủ phát triển.
Thất đại vương gia, trừ Lăng Vân đã bị phế truất ra đều đã trực tiếp tới bái phỏng hắn, còn đưa ra yêu cầu muốn nhận hắn làm nghĩa tử. Tất nhiên, Phượng Minh khéo léo từ chối. Đơn giản vì mục tiêu của hắn hướng tới cũng là ngôi vị Bắc Bình vương do Lăng Vân để lại, vì sao lại phải làm nghĩa tử cho một vị vương gia cùng đẳng cấp với mình? Từ sau binh biến kết thúc, ba quận do Lăng Vân cai quản cũng tạm thời để không. Ngũ Âm dẫn Quang Minh hội rời đi, nghe đâu là chuyển tới Linh Tiên tông xây dựng tổng đài mới. Tất nhiên, với thân phận của Ngũ Âm, Linh Tiên tông luôn chào đón rất nồng nhiệt.
- Công tử, còn bảy ngày nữa là tới sơn chiến giai đoạn hai, người có sắp xếp gì không?
Nghe Diệp Băng Băng lên tiếng, Phượng Minh suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:
- Phía Thất Sát tông thế nào rồi?
- Bọn họ cũng tổ chức ba giai đoạn như chúng ta, tuy bắt đầu muộn hơn, nhưng mà…
Diệp Băng Băng ngập ngừng rồi nói:
- Ngụy Thư Diệp căn bản không muốn sơn chiến diễn ra một cách tuần tự. Gã ta chủ động tìm đến bảy ma tử Thất tông và Hồng Tiểu Y, muốn đánh trọng thương họ để nhanh chóng kết thúc sơn chiến. Bây giờ bảy ma tử và Hồng Tiểu Y đang lẩn trốn gã, không muốn lộ diện, vậy nên nhất thời ý đồ của Ngụy Thư Diệp cũng không thành công.
- Hay cho một Tà Vô Nhãn…
Trong đầu Phượng Minh không khỏi hiện lên hình ảnh người mù có mái tóc đen nhánh xõa dài, sát khí và ma khí toàn thân lúc nào cũng cuồn cuộn khiến người đối diện phải hoảng sợ. Cách hành xử tà đạo đến vậy, sát niệm lớn đến vậy, ngoài Ngụy Thư Diệp ra, hắn chưa từng gặp qua kẻ nào khác.
- Công tử, Ngụy Thư Diệp đã đánh bại ba ma tử đầu tiên, khiến họ trọng thương suýt hấp hối. Nếu cứ đà này tiếp diễn, chúng ta sẽ thua cuộc…
Bản thân tu vi kém hơn Ngụy Thư Diệp rất nhiều, hắn không thể dùng cách của gã ta để sớm kết thúc sơn chiến.
Về phần Âu Dương Hoa, người này ham mê đan đạo, dùng đan đạo dẫn dụ, có thể khiến y đồng ý chịu thua.
Mã Tư Thuần thì hơi quái dị một chút. Từ lần nàng ta rút lui khỏi Mộng Thai, cũng thấy được nàng ta không quá đặt nặng thắng thua, biết phải thất bại liền rút lui. Phượng Minh phải tới bái phỏng nàng ta một phen, nếu tình hình không ổn có thể nhờ Tam hoàng tử, tức đương kim Thái tử khuyên nhủ.
Còn về Tô Hà…
- Băng Băng, ngươi sang Nhất Niệm sơn nói với Tô Hà, chỉ cần hắn chịu thua từ bỏ sơn chiến, truyền thừa Mộc địa kia ta không cần nữa, cũng bỏ qua vụ cá cược lần trước. Nếu hắn không đồng ý…
- Thuộc hạ hiểu, nếu hắn không đồng ý vậy thì cứ bảo giao nộp những vật phẩm đó ra. Nếu không đồng ý thì tu vi vĩnh viễn bị hạn chế ở Vô Nhai cảnh.
Diệp Băng Băng cười tinh nghịch, nhún người hành lễ.
Phượng Minh gật đầu, luận về mưu mẹo tâm kế, Diệp Băng Băng lợi hại hơn Tạ Tranh rất nhiều, đi bên cạnh sẽ là trợ thủ đắc lực. Còn cô nàng Tạ Tranh tính tình cương liệt, quá thành thật, thích hợp là người đứng ở hậu sơn hơn.
——————————————
Nhất Niệm sơn, Tô Hà nằm sải dài trên giường, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Thất bại ở Mộng Thai hoàn toàn dập tan ý chí của gã. Bản thân đã mất một cách tay, nếu còn phải móc mắt chặt tai, mất đi truyền thừa thì tự vẫn còn hơn. Chính vì vậy gã đang đắn đo liệu có nên tự vẫn bảo toàn danh dự hay không? Đằng nào cũng trở thành phế nhân, nếu đưa truyền thừa vào tay Phượng Minh khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn, Tô Hà không cam lòng!
Bên ngoài có tiếng người đẩy cửa vào, nhưng gã vẫn cứ trơ ra, trong đầu tràn ngập những ý niệm vẩn vơ.
- Tô sư huynh, đệ dẫn một vị kỳ nhân tới gặp huynh. Người ấy sẽ giúp huynh phục thù, thậm chí tu vi sẽ tăng tiến vượt cả Ngụy Thư Diệp, trở thành chí tôn ở Vô Nhật vương triều.
Giọng nói Thạch Hạo ôn tồn vang lên.
Tô Hà nghe xong cười lắc đầu, vẫn nằm bẹp trên giường không đứng dậy:
- Một Ngưng Thần sơ kỳ, tu vi chỉ ngang ngươi, làm sao địch lại được Độc Cô Minh đã là Sinh Tử cảnh kia?
Trong tiềm thức Tô Hà đã đóng đinh ý niệm này. Thậm chí mỗi lần suy nghĩ lại, gã còn thấy rợn tóc gáy về độ tàn nhẫn của Phượng Minh. Rõ ràng tu vi cao hơn, nhưng Phượng Minh vì ẩn giấu tu vi đã cam chịu bị mình bẻ gãy một cánh tay hôm đại điển. Phải ba tháng sau thời cơ thích hợp đến mới bộc phát tiềm năng, triệt để hủy diệt lòng tự tôn của mình.
“Vị kỳ nhân” bên cạnh Thạch Hạo cười nhạt, chậm rãi hỏi:
- Ngưng Thần thì đã sao? Độc Cô Minh kia thực chất chỉ là Hóa Hình, là do ngươi không chấp nhận thất bại, cố tìm lý do để thuyết phục rằng bản thân không thua kém hắn ta quá nhiều thôi.
- Ngươi nói láo! Một tu sĩ Hóa Hình làm sao am hiểu đạo tâm tới cảnh giới tứ cấp còn cao hơn ta được? Diễn Sinh quyết cũng thế? Nhất hóa tứ, tứ hóa nhất của hắn là đạo niệm vượt bậc, ngay cả ta còn chưa ngộ ra… Phải đạt đến Sinh Tử cảnh mới có thể chạm đến da lông vấn đề này…
Tô Hà bật dậy, chỉ tay vào mặt người đang đội mũ trùm đứng kế bên Thạch Hạo rồi quát lớn.
Chỉ thấy người này gỡ mũ trùm xuống, để lộ ra một khuôn mặt thiếu niên anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt một tím một vàng toát lên vẻ yêu dị vô cùng. Nhìn vào đôi mắt này, Tô Hà có cảm giác huyết mạch bản thân đang sôi trào dữ dội, tu vi đình chỉ hoàn toàn.
- Huyết mạch đế vương, ngươi là ai?
- Ngươi có thể gọi ta là Tôn Thập Tứ!
Khóe môi thiếu niên cong lên khiến tâm thần Tô Hà chấn động, toàn thân cứng đơ, muốn phản kháng nhưng lực bất tòng tâm.
- Kẻ kia vốn không phải họ Độc Cô mà mang họ Phượng. Hai con đường tu tâm và huyết văn là do hắn sáng tạo ra, tất nhiên nếu so bì độ thấu hiểu thì ngươi không thể nào sánh bằng hắn được. Mười năm trước, hắn bị Thái Miếu đoạt đi đạo căn sau đó mất tích hoàn toàn. Vốn tưởng hắn chết rồi, nhưng không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở Vô Nhật vương triều làm mưa làm gió như vậy, đạo căn có vẻ còn nổi trội hơn mười năm trước? Điều này khiến ta nảy sinh chút nghi ngờ, không biết rằng đạo căn có giống thảo mộc bình thường, chỉ cần gốc rễ còn liền có thể tiếp tục sinh sôi phát triển chăng?
Tô Hà không kìm nén được tò mò, buộc miệng hỏi:
- Không phải ba kẻ Lăng, Tào, Bạch mới là pháp vương sao? Còn ngươi có lai lịch gì, hình như chuyện gì ngươi cũng biết rất rõ thì phải...
- Ta?
Tôn Thập Tứ mỉm cười:
- Ta là một loại tu sĩ hoàn mỹ không chút khiếm khuyết. Huyết mạch mạnh nhất, đạo căn mạnh nhất, thể chất mạnh nhất, kiến thức sâu nhất... Ta đến đây mục đích để thanh lọc Hoang tộc, bọn họ sau trăm vạn năm quá mức tạp nham rồi, cần phải thay đổi!
Tô Hà nhíu mày, trong đầu đã liên tưởng tới vấn đề gì đó.
- Ngươi là người của Thái Miếu? Vậy thì chúng ta có thể hợp tác, ta cũng đã chán ghét huyết mạch này rồi!
Lúc trước gã bắt tay với Thái tử cũng vì ý đồ nghịch huyết tu chân, nâng cao tiềm lực tu luyện. Đáng tiếc Thái tử đã chết, ý đồ này cũng tan thành mây khói.
Nếu Tôn Thập Tứ là người Thái Miếu, ắt hẳn cũng sẽ muốn hủy diệt hoàng tộc Hoang Thần, nghịch huyết thay đổi cả Nam Thiệm.
- Ngươi đủ tư cách hợp tác với ta sao?
Nào ngờ Tôn Thập Tứ cười lạnh, con mắt phải màu tím loé lên một cái, tức thì trên trán Tô Hà xuất hiện một loại hoa văn kỳ lạ trông như nô ấn. Đường đường tu sĩ Vô Nhai cảnh đỉnh phong mà lại không thể chống cự, bị tu sĩ Ngưng Thần sơ kỳ thi triển nô ấn lên người.
Tô Hà mặc dù muốn phản kháng như bị áp chế đến từ huyết mạch, tu vi không thể phát ra, chỉ biết nghiến răng chịu đựng. Gã nhìn Thạch Hạo với ánh mắt thù hận, hiển nhiên từ lâu người Thạch Hạo trung thành là Tôn Thập Tứ chứ không phải mình. Y chỉ tìm cơ hội tiếp cận, chờ đến lúc mình suy yếu sẽ đưa Tôn Thập Tứ tới thu phục.
- Từ nay về sau, ngươi chính là nô của ta, mọi ý niệm, sinh tử đều do ta quản lý. Đừng hòng dở trò. Nô ấn này đến từ huyết mạch, trừ phi có huyết mạch cao hơn ta, bằng không vĩnh viễn không thể hoá giải.
Tô Hà chỉ cảm thấy trong ấn đường mình giống như xuất hiện một cái cây cổ thụ. Rễ của cây này lan ra toàn thân, không ngừng hút lấy tu vi và huyết mạch của gã một cách chậm rãi, đồng thời khống chế não bộ. Mặc dù tốc độ hút rất chậm, không ảnh hưởng mấy, nhưng cảm giác bị làm dinh dưỡng cho kẻ khác thật không dễ chịu gì.
- Tô Hà bái kiến chủ nhân!
Tô Hà miễn cưỡng quỳ xuống lạy Tôn Thập Tứ một lạy, những ý niệm thù hận vừa dấy lên đã bị sức mạnh đến từ cây cổ thụ trong ấn đường dập tắt. Gần như đồng thời, toàn thân gã cũng đau đớn đến mức nước mắt ứa ra không ngừng.
- Đây là sự trừng phạt cho tội bất kính của ngươi! Bây giờ ngươi hãy đi theo Ngụy Thư Diệp, chờ hắn giao chiến xong với đám ma tử Thất Sát tông hay gieo nô ấn của ta lên bọn chúng, ngươi cũng sẽ khống chế được sinh tử của chúng...
Phân phó mọi việc xong xuôi, Tôn Thập Tứ hướng cặp mắt tím vàng đầy yêu dị của mình về phía Thi sơn đầy sự chờ mong.
- Đạo căn tuyệt hảo như vậy vì sao không thuộc về ta, nếu nó thuộc về Tôn Thập Ngũ thì quá lợi cho y rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]