- Thì sao? Cho dù ngươi có là Sinh Tử cảnh thì thế nào? Ta vẫn đang là thiếu chủ Nhất Niệm tông, tại địa bàn của ta, ngươi dám làm gì ta?
Tô Hà đã đóng đinh về ý nghĩ cho rằng Phượng Minh ẩn tàng tu vi. Chỉ như vậy mới có thể giải thích cho thiên tư nghịch thiên của hắn.
- Ta đã cho ngươi một con đường lui, nhất định muốn chịu nhục mới cam lòng sao?
Phượng Minh xoa xoa đôi bàn tay. Huyết môn kia, hắn nắm chắc tới mười phần đạt tới đệ nhất. Trên thế gian này, không có bất cứ kẻ nào chịu nỗi giày vò như mười tám tầng địa ngục vào mỗi ngày như hắn. Mỗi một lần tu luyện, chính là một lần chết đi sống lại. Nhưng đó là trước kia, Phượng Minh của hiện tại đã quá quen thuộc với nỗi đau đó, thậm chí hắn còn nghiện nó. Tô Hà muốn so kè sức mạnh ý chí với hắn, nói thẳng ra là lấy trứng chọi đá.
- Ngươi tưởng ngươi là ai? Ta từng tham gia vào chiến tranh giữa Linh Tiên tông và Vô Nhật vương triều, bàn tay nhuộm đầy máu tươi, trên người chịu vô số vết thương chí mạng. Còn ngươi sát khí quá ít, chắc chắn chỉ là một tên suốt ngày cắm đầu tu luyện. Ngươi thua chắc!
Tô Hà tự tin vô cùng.
- Ồ, vậy thì chiến thôi!
Phượng Minh như thường lệ vẫn chiếm lấy tiên cơ, ép Tô Hà phải bắt chước hành động của mình.
Bước vào Huyết môn, một thế giới máu tươi hiện ra trước mắt Phượng Minh.
“Grào!”
Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-cuu-thien/3025664/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.