Tâm Lan đáp:
- Đan đạo của ta, là luyện hóa đại đạo trong trời đất. Thế gian ba ngàn đại đạo, ta luyện ra ba nghìn viên đạo đan. Một khi uống vào, ta sẽ trở thành chí tôn vĩnh hằng trong trời đất.
Tô Mịch im lặng hồi lâu.
Điều Tâm Lan nói quá mức khủng khiếp. Không cần biết sau này nàng ta có thành công hay không, nhưng đây vẫn là một loại đan đạo điên cuồng nhất ông từng nghe được. Một đan sư đã trải qua mấy vạn năm tuổi, sắp sửa gần đất xa trời như ông chỉ cần thông qua ánh mắt là biết kẻ nào nói xuông, kẻ nào chân thật. Từ ánh mắt của Tâm Lan, ông phảng phất nhìn thấy một bóng dáng nữ chí tôn tay cầm ba nghìn viên đạo đan, dung nạp toàn bộ thiên hạ đại đạo, sừng sững giữa đất trời.
- Đạo này nằm trên ta, ta không thể chất vấn ngươi… Thông qua!
Khoảnh khắc Tâm Lan bị truyền tống ra ngoài, mọi người ở Mộng Thai đều sững sờ khi thấy tên nàng ta nghiễm nhiên chiếm lấy vị trí đệ nhất của Âu Dương Hoa.
Về nữ tử này, nàng ta nhập môn gần mười ba năm. Quá trình tu luyện hoàn toàn không ồn ào, vì ít xuất hiện nên mặt dù có tên trong tốp mười Đan môn nhưng vẫn ít ai có ấn tượng với nàng.
Chúng đệ tử Đan môn thấy núi của mình đột nhiên xuất hiện không ít thiên tài thì vui sướng vô cùng, đồng loạt hành lễ:
- Bái kiến Tâm Lan sư tỷ!
- Tâm Lan sư muội quả nhiên là cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-cuu-thien/3025601/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.