Ít lâu sau, có một vị đệ tử nội môn của Thi sơn tới đưa Phượng Minh về núi.
Trái với đệ tử ngoại môn phải cư ngụ ở chân núi, đệ tử nội môn được đặc quyền tự tạo động từ chân núi lên tận đỉnh núi. Càng lên đỉnh núi thì ma khí và linh khí càng nồng đậm, tốt cho việc tu luyện hơn. Chỉ cần thực lực mạnh thì có thể cướp đoạt một vị trí tốt cho bản thân. Tông môn hoàn toàn không can dự vào những chuyện cướp đoạt này, kể cả có đệ tử bỏ mạng thì Thi sơn càng hứng khởi vì có thêm một bộ thi thể bổ sung cho Vãng Sinh động.
Phượng Minh sau khi được phân cho một động phủ nhỏ ở chân núi thì bắt đầu tra xét không gian bên trong. Động phủ này có kích thước khá bé chỉ tầm hai trượng, vừa đủ đặt một chiếc giường đá làm nơi ngả lưng. Không gian tù túng này khiến Phượng Minh không quen lắm, nhưng có còn hơn không. Dẫu sao ở đây có sự bảo vệ của Bất Hối lão nhân, tránh thoát được không ít tai mắt của Tam hoàng tử, ngay cả tên điên Ngụy Thư Diệp lên cơn cũng không dễ dàng gì xông vào.
Chuyện thất công chúa thì tạm thời không cần lo, trước khi Vô Nhật đế xuất quan, Thái tử sẽ không chính thức đối nghịch với Tam hoàng tử. Kế hoạch tiếp theo mà Phượng Minh định làm chính là khuấy lên một vũng nước đục trong Nhất Niệm tông, để Nhất Niệm tông tham gia vào việc tranh quyền đoạt lợi này. Tình hình càng loạn thì việc cứu công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-cuu-thien/3025550/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.