Hạnh Hoa thôn, trong một gian nhà tranh nhỏ có một cô gái đang đứng lặng thinh ngắm nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên cao.
Áo quần trắng muốt, tóc bạc như tuyết, ngay cả khuôn mặt cũng toát ra thần thái lãnh đạm cao ngạo. Không phải Sơ Tuyết thì còn ai vào đây nữa chứ?
Mười năm trước sau khi được truyền tống ra khỏi núi Tử Mang thì nàng phát hiện bản thân và Phượng Minh không ngờ đã đến Hoang địa - một vùng đất hoàn toàn cách xa Cửu Thiên vương triều đầy loạn lạc kia.
Nơi đây tuy rằng quanh năm có thổ phỉ đến cướp bóc giết chóc, nhưng không có tồn tại những âm mưu hiểm độc đến rợn người, cũng chẳng có ai quen mặt họ, rất thích hợp cho việc dưỡng thương của Phượng Minh.
Về phần Phượng Minh sau khi phục sinh liền mắc chứng bệnh đãng trí. Chỉ cần hắn ngủ qua một đêm thì sáng ngày mai chắc chắn sẽ mất đi ký ức, quên hết những điều đã xảy ra. Ban đầu Sơ Tuyết rất phiền lòng về tình trạng này nhưng rồi nàng cũng nghĩ ra cách ghi chép nhật ký cho hắn. Cả hai cứ như thế nương tựa nhau sống đã hơn mười năm.
Về việc Phượng Minh có trở lại bình thường không nàng không chắc, nàng chỉ biết rõ thọ nguyên của cả nàng và hắn không nhiều. Chín bức tranh trên núi Tử Mang không được hoàn thành nên đã khiến Thai Quang hồn Phượng Minh khiếm khuyết, mặc dù có thể sống tiếp ít năm nhưng cũng sẽ không quá hai mươi bảy tuổi. Năm nay Phượng Minh hai mươi sáu, còn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-cuu-thien/3025514/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.