Nghe hắn nói đến đây, Sơ Tuyết không khỏi cảm thán:
- Ta cứ tưởng ngươi tùy hứng vẽ ra mấy bức hoạ nên không quan tâm đến nội dung. Không ngờ mỗi một bức đều được ngươi tính toán rất kỹ, gọi ngươi là thiên tài vạn năm có một ở Nam Thiệm cũng không sai chút nào...
Phượng Minh lắc đầu:
- Chính vì là thiên tài nên ta mới rơi vào tình cảnh chó nhà có tang này. Lại nói, bức tranh thứ chín chắc chắn là tượng trưng cho Thai Quang đệ nhất hồn, cũng là hồn quan trọng nhất của một con người. Hồn này phải hoàn chỉnh thì con người mới sống được, bằng không sẽ chết yểu. Vì vậy ở bức thứ chín bằng mọi giá phải tái tạo được Thai Quang hồn, bằng không ta có sống một hai năm cũng sẽ chết, hoặc có khi chỉ sống được vài canh giờ...
Sơ Tuyết gật đầu, tập trung vào việc vẽ ra Thai Quang hồn cho Phượng Minh.
Sau một nén nhang Thai Quang hồn mới chỉ phác hoạ được một nửa nhưng sinh lực của cả hai đã hoàn toàn cạn kiệt. Sơ Tuyết tái mặt, linh hồn dần trở nên trong suốt. Phượng Minh ngẩng đầu lên trời cười ha hả:
- Trời muốn diệt ta! Trời muốn diệt ta!
Kế tiếp hắn thét lên:
- Vãn bối cầu xin tiền bối đưa Sơ Tuyết ra khỏi đây, đại ân đại đức kiếp sau sẽ trả!
Sơ Tuyết đang định nói không thì bất chợt một luồng sức mạnh vô hình đã bao bọc lấy linh hồn nàng, kéo nàng trở về thực tại. Sơ Tuyết hoảng loạn bò đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-cuu-thien/3025504/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.