Thấy Phượng Minh đã bắt đầu vẽ tranh. Lăng Vân ngỏ ý xin ông lão vào tham gia thì nhận được cái gật đầu ưng thuận.
Nhìn bóng lưng Lăng Vân chạy như bay vào trong sân, ông lão thở dài đầy tang thương:
- Đại đạo như sông Tinh Hà chảy cuồn cuộn không bao giờ dứt. Người trẻ các ngươi lại giống như những con lý ngư đang cố gắng bơi ngược dòng tìm cơ hội hoá rồng, vì cái gì mà còn chần chờ, vì cái gì mà luôn do dự?
Những lời này giống như búa tạ đập vào đầu Táng Dương và Kim Phát Nữ khiến cả hai choàng tỉnh, vội vã chạy theo Lăng Vân, cùng lao vào công việc vẽ tranh đầy cao cả kia.
- Phượng Minh! Mới mấy ngày không gặp mà địa vị chúng ta thay đổi hoàn toàn rồi! Ta có nên gọi ngươi một tiếng Minh công hay không?
Lăng Vân đến bên cạnh Phượng Minh, sau một hồi quan sát động tác của hắn thì làm theo, miệng bỗng hỏi một câu. Mặc dù cảm nhận được lực hút điên cuồng kia không ngừng xé rách linh hồn mình nhưng gã không mấy bận tâm. Cổ nhân có nói trong nguy hiểm cầu phú quý, Bạch Vô Thiên làm được thì gã tin mình cũng làm được.
Phượng Minh cười nhạt:
- Minh công? Vân công? Đó chẳng phải chỉ là trò chơi của ngươi sao? Ta vốn rất tôn trọng ngươi, xem ngươi như huynh đệ ruột thịt, cái nhận được cuối cùng chỉ có thất vọng.
- Trên con đường vinh quang không có bước chân của kẻ hèn yếu. Muốn làm kẻ mạnh ngoài tâm cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-cuu-thien/3025493/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.