Táng Dương nói:
- Bọn họ giống như là chết vì hết thọ nguyên, trên người không xuất hiện tổn thương nào cả!
- Thọ nguyên?
Đao Thần nhíu mày, vội vàng kiểm tra lại thân thể. Kết quả khiến mặt mũi lão tối xầm lại.
- Ta còn ba ngàn ba trăm năm thọ nguyên, bây giờ đột nhiên mất đi một ngàn năm thọ nguyên. Vì sao?
Lão không biết rằng quái nhân trước mặt đang chống nạnh cười khặc khặc:
- Vốn dĩ định lấy ba mươi năm làm lộ phí, nhưng vì nhìn ngươi quá đáng ghét, lấy luôn một ngàn năm...
Người trong vòng xoáy kiểm tra lại thì thở phào:
- Ta chỉ mất ba mươi năm...
- Ta cũng ba mươi năm...
....
Vì Đao Thần bị mất quá nhiều thọ nguyên nên ai cũng nghĩ ba mươi năm đã là con số không tệ. Nhưng đến khi bình tĩnh suy nghĩ lại thì ai nấy đều biểu tình khiếp sợ vô cùng. Thọ nguyên là thứ đáng giá nhất với tu sĩ.
Một phàm nhâm trong điều kiện bình thường có thể sống trung bình sáu mươi năm. Đây xem như một giới hạn chung của nhân loại. Nhờ vào tu luyện mà giới hạn này sẽ được đẩy lên cao hơn, giúp tu sĩ có được thọ nguyên dài gấp mấy lần người phàm.
Đạt tới Khai Vị giới hạn này một trăm năm.
Đạt tới Hoá Hình là ba trăm năm.
Đạt tới Ngưng Thần là bảy trăm năm.
Đạt tới Vô Nhai là hai ngàn năm.
Đạt tới Sinh Tử là năm ngàn năm.
Đạt Tới Phong Vị là một vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-cuu-thien/3025485/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.