Chương trước
Chương sau
Bạch Vô Thiên mở mắt, nhìn Phượng Minh đang bước lên lôi đài mỉm cười:

- Phượng Minh, chúng ta lại gặp nhau, ta còn nhớ lúc ngươi mới xuống núi, người đầu tiên ngươi gặp được chính là ta!

Phượng Minh trầm mặc nhìn hắn:

- Không, người đầu tiên ta gặp là Từ Vi, còn ngươi đang truy sát nàng ấy. Ta đang tự hỏi cuộc gặp gỡ hôm đó có phải cũng là do ngươi sắp đặt trước hay không?

Bạch Vô Thiên cười ha hả. Gã đứng dậy chắp tay sau lưng, ánh mắt như hồi tưởng:

- Trong số mệnh, đôi khi vô tình lại chính là cố tình. Vốn dĩ đại nghiệp ta chuẩn bị phải mười năm nữa mới hoàn thành được, thế nhưng sự xuất hiện của Phượng Minh ngươi đã làm thay đổi tất cả. Chỉ bằng vào danh hiệu Chuyển Luân Pháp Vương mê người kia cũng đủ khiến thiên hạ quy tâm, quần hùng bái phục! Ngươi quá ngu ngốc, nếu ta là ngươi thì ngay từ ngày đầu đã sớm công bố phương pháp này ra trước mặt toàn thiên hạ rồi! Đúng là ông trời đã định sẵn chỉ có ta mới là người xứng với danh hiệu này!

Nhìn vẻ mặt lạnh băng của đám đệ tử và các trưởng lão Thanh Vân sơn xếp hàng xung quanh lôi đài, Phượng Minh không hiểu nổi vì sao họ không thấy tức giận trước lời Bạch Vô Thiên.

Vi Thanh Thanh và Từ Nhược Thủy đi tới Thanh Vân sơn suốt một tuần nay mà giờ cũng không thấy bóng dáng, Phượng Minh cảm giác có điều kỳ lạ đang xảy ra ở Thanh Vân sơn. Như đọc được suy nghĩ của Phượng Minh, Bạch Vô Thiên nói:

- Thanh Vân sơn, Thanh Vân sơn! Đây là thánh địa tu kiếm thứ hai trong Nam Thiệm, có thiên hạ đệ nhất kiếm Tiêu Dao tử làm chưởng môn, vì sao thực lực tổng thể lại thua hoàn toàn các đại phái khác trong thiên hạ, ngươi nghĩ môn nhân của Thanh Vân sơn cam tâm ư? Sư huynh, sư phụ, sư thúc bá, các người cũng nên xuất hiện chào hỏi năm vị sư phụ của Phong Kiếm học viện rồi.

Trên bảy thanh kiếm gỗ khổng lồ xung quanh lôi đài xuất hiện bốn vòng xoáy lớn.

Người đầu tiên lộ diện là Vô Tình trưởng lão của Trảm Ma kiếm cung.

Cố Thương Sinh nhìn lão thở dài:

- Đúng là Vô Tình lão tặc!

Ánh mắt Vô Tình trưởng lão lạnh như băng:

- Hôm nay các ngươi xâm phạm Thanh Vân sơn, tội đáng muôn chết, còn không mau cút?

Đúng lúc này trong vòng xoáy thứ hai vang lên tiếng cười. Tiếng cười này giống như có ma lực khắc sâu vào tâm hồn người nghe, nếu người nào đạo tâm yếu còn cảm thấy trong đầu mình dần xuất hiện một thanh tiểu kiếm đang tung hoành ngang dọc.

Vi Nhất Tiếu bước ra cười nói:

- Vô Tình huynh! Năm vị sư phụ Phong Kiếm và Minh công Hắc Thủ đến đây theo hẹn ước với Vô Thiên, vì sao huynh lại muốn đuổi họ đi? Cho dù họ có muốn đi, rất nhiều người ở đây cũng không đồng ý!

Chuyện cũ giữa Cố Thương Sinh và Vô Tình trưởng lão rất nhiều người biết. Năm đó Vô Tình trưởng lão bại dưới tay Cố Thương Sinh nhưng là tâm phục khẩu phục. Giữa họ tồn tại một thứ tình cảm kính trọng giữa kình địch với nhau. Tất nhiên, Vô Tình trưởng lão không muốn bằng hữu của mình chết.

Ngụy Tác vuốt râu nói:

- Tiêu Dao Tử đi chưa về, bọn ta có tới bốn Sinh Tử cảnh hậu kỳ, còn các ngươi có bao nhiêu người mà dám nói không đồng ý trước mặt chúng ta?

Trong vòng xoáy thứ ba xuất hiện tiếng thở dài. Người xuất hiện là một lão già tiên phong đạo cốt, còn ai ngoài Thanh Thiện đạo nhân tu vi chẳng kém gì Tiêu Dao Tử?

- Bốn vị bằng hữu, năm đó trong chín vị sư phụ thì chỉ mình Lăng Cảnh có thể xem là đối trọng của ta. Đáng tiếc Lăng Cảnh đã chết! Lão phu đây chỉ còn cách ngày thành tiên một sợi tóc, tuy rằng lão phu khó lưu lại toàn bộ các ngươi nhưng giết hai ba người không khó đâu!

Đường Nguyên tỏ vẻ không tin nổi. Những lời lưu truyền ở Nam Thiệm xưa nay đều nói Thanh Thiện đạo nhân không tranh với đời, ẩn cư sơn lâm. Lúc trước ông ta còn xuất hiện giúp đỡ Hắc Thủ mà nay đã trở mặt nhanh chóng, rốt cuộc sự tình quái quỷ gì đang phát sinh ở đây?

Thanh Thiện đạo nhân nhìn chúng đệ tử Thanh Vân ở dưới, sau đó lại nhìn Bạch Vô Thiên rồi nói:

- Để ta kể các người nghe một câu chuyện. Năm xưa có một cặp huynh đệ song sinh tới Thanh Vân sơn tầm đạo, mưu cầu con đường siêu việt sinh tử. Thuở đó Thanh Vân chưởng giáo là Nam Chiếu thượng nhân - cũng là đệ nhất nhân về kiếm thuật ở Nam Thiệm. Nam Chiếu thượng nhân quan sát trong hai thiếu niên thì phát hiện người đệ đệ có tư chất nghịch thiên, là Kiếm Linh Thể trong truyền thuyết nên vô cùng mừng rỡ thu nhận y, không tiếc dùng mọi nguồn tài lực bồi dưỡng. Còn người ca ca chỉ là phàm thể, Nam Chiếu thượng nhân cho hắn một lượng bạc rồi khuyên hãy xuống núi sống một cuộc sống phàm nhân.

Kể đến đây khuôn mặt Thanh Thiện trở nên dữ tợn:

- Nhưng Nam Chiếu thượng nhân không ngờ người ca ca lại là Hạo Nhiên linh thể tư chất còn cao hơn Kiếm Linh Thể kia một bậc. Người ca ca kia không chấp nhận số phận, tự học lỏm phương pháp tu linh đến cảnh giới Hoá Hình. Hắn một lần nữa lại đến Thanh Vân sơn hy vọng sẽ được Nam Chiếu thượng nhân để ý tới. Quả đúng thật Nam Chiếu thượng nhân mừng rỡ như điên thu nhận hắn. Nhưng có điều cho dù biểu hiện của người ca ca có nổi trội hơn người đệ đệ bao nhiêu thì sự ưu ái trong tông môn vẫn không thay đổi. Thậm chí chân truyền Thanh Vân Đế Kiếm quyết cũng chỉ truyền cho người đệ đệ, ngay cả lúc Nam Chiếu thượng nhân qua đời vẫn chỉ định người đệ đệ làm chưởng môn. Vì sao? Ta hỏi các ngươi có công bằng không? Tiêu Dao Tử có tài đức gì mà đứng trên ta?

Thanh Thiện đạo nhân nhắm mắt nói tiếp:

- Lão phu từ khi sinh ra đã được Hạo Nhiên chính khí quấn thân. Đời này sẽ siêu việt tất cả thiên tài đồng trang lứa. Nếu thật sự được truyền Thanh Vân Đế Kiếm quyết, Phong Vô Ảnh không chịu nổi quá ba chiêu của ta, ta cũng có thể đưa thanh danh Thanh Vân sơn lên đỉnh Nam Thiệm, làm nên những điều chưa từng có trong lịch sử môn phái. Chỉ hận Nam Chiếu đui mù không biết những điều này.

Phượng Minh hiểu sự tức giận của Thanh Thiện đạo nhân. Cảm giác tài năng của mình không được công nhận khiến lão ta ấm ức trong lòng suốt mấy trăm năm. Lão một mực giả vờ ẩn cư, thực chất là tìm một cơ hội vùng lên đoạt lại những gì đã mất. Bạch Vô Thiên là một người khá giống với lão nên nhận được sự đồng cảm với lão. Chỉ có điều mọi người đều phải bất ngờ khi Bạch Vô Thiên ôm quyền hướng về Thanh Thiện đạo nhân nói bốn chữ:

- Sư huynh chịu khổ!

Nam Chiếu thượng nhân đã chết từ lâu, vậy sư phụ của Thanh Thiện đạo nhân và Bạch Vô Thiên là ai?

Trong bốn vòng xoáy đã xuất hiện tới ba, mà người thứ ba đã có tu vi kinh diễm như vậy. Ai cũng tự hỏi người thứ tư chưa xuất hiện sẽ có thân phận gì? Bạch Vô Thiên cũng nói sư phụ gã có mặt ở đây, vậy chắc hẳn đại nhân vật đang ẩn mình trong vòng xoáy cuối cùng kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.