Chương trước
Chương sau
Chiết Nhan tạm không coi là một thần tiên vạn năng, nhưng nếu muốn so sánh một thân tuyệt kỹ sở trường của hắn, thì lật tung Tứ Hải Bát Hoang cũng thật sự không tìm ra được một người nào.
Bạch Chân từ nhỏ được Chiết Nhan nuôi bên mình, cầm kỳ thi họa, công pháp đạo thuật các thứ đều do Chiết Nhan truyền thụ, cũng là người biết rõ nhất một thân bản lĩnh của Chiết Nhan.
Luyện đan chế dược là một trong vô số sở thích của Chiết Nhan, hắn luôn thích luyện cái người khác không thể luyện, chế cái người khác không thể chế.
Mà gần đây hắn dường như có linh cảm, mỗi ngày luôn dành gần nửa ngày ngâm mình trong phòng chế thuốc. Bạch Chân biết hắn muốn làm cái gì, vốn chỉ một chuyện vô cùng đơn giản, hắn lại phải tốn nhiều tâm tư chuẩn bị như vậy, Bạch Chân không khỏi cũng bắt đầu chờ mong bất ngờ kết quả cuối cùng mang đến.
Lúc trước ở Côn Luân Hư, Chiết Nhan mặt dày mày dạn quấy nhiễu chàng hồi lâu, chính là muốn xăm một con Hỏa phượng hoàng lên người chàng.
Bạch Chân chịu không nổi nhất là Chiết Nhan hao hết tâm tư mà trịnh trọng bày tỏ tâm ý với mình, mỗi lần Chiết Nhan nâng cả trái tim chân thành tha thiết bày ra trước mặt chàng như vậy, chàng đều sẽ vạn phần sa vào đó, lại đột nhiên sinh ra một cảm giác thất bại bởi mình không biết nên làm thế nào để trịnh trọng mà lãng mạn đáp lại hắn tương tự.
Rõ ràng chàng yêu cũng không ít hơn một phân, nhưng lại không có nhiều phương thức biểu đạt bằng Chiết Nhan.
Chàng chỉ biết rúc trong lòng Chiết Nhan, càng thêm dịu ngoan mặc hắn xoa nắn đòi hỏi.
Mấy ngày nay bởi vì bức tượng gỗ kia, chàng lại cùng Chiết Nhan mở ra vài hình thức vận động mới, thế cho nên giờ đang mang di chứng, thời gian lười biếng nhúc nhích mỗi ngày lại nhiều hơn một chút.
Nghiêu Nghiêu và Lung Lung không biết chạy đi đâu chơi rồi, Tất Phương và Mê Cốc hai hôm trước đã trở về động Hồ Ly, toàn bộ rừng đào vô cùng thanh tịnh.
Dưới cây đào hoa nở rộ, Bạch Chân lười biếng nằm trên ghế lắc phủ đệm gấm mềm mại Chiết Nhan chế tạo riêng cho mình, một quyển tiểu thuyết tùy ý mở trên đầu gối, dường như ngủ gật mới vừa tỉnh lại, hơi hơi híp mắt mông lung mơ màng.
Trên bàn vuông nhỏ bên cạnh ghế lắc có rượu có trà, còn có đồ ăn vặt điểm tâm, Bạch Chân nheo nheo mắt hồi lâu mới duỗi tay lấy một vò Đào Hoa Túy uống mấy ngụm cho tỉnh táo, tư thế nằm không tránh khỏi bị tràn ra một chút, vệt nước mang theo hương đào từ khóe miệng theo cằm trượt đến cổ hoàn toàn chảy vào cổ áo, giọt rượu lăn trên da mang đến cảm giác ngưa ngứa.
Bạch Chân đang định giơ tay lau đi, không ngờ có người trước một bước sờ lên cổ chàng, vừa nhấc mắt liền đối diện với đôi mắt đen thâm thúy của Chiết Nhan, bên trong còn ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn.
"Chiết Nhan..." Bạch Chân nghiêng nghiêng đầu, híp mắt đặt cằm lên tay Chiết Nhan, nhẹ nhàng cọ cọ.
Chiết Nhan vô cùng hưởng thụ động tác thân mật theo bản năng này của chàng, tay đang vỗ trên cổ dời lên ôm sườn mặt tinh xảo kia, sau đó khom lưng xuống hôn đôi môi đang tỏa hương rượu và ánh nước: "Về sau ở trước mặt người khác, ngươi không được uống như vậy, nhớ chưa?"
"Hở?" Bạch Chân đắm chìm trong nụ hôn, không nghe rõ Chiết Nhan nói cái gì, mờ mịt chớp đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Chiết Nhan lại nhẹ nhàng cắn lên môi chàng một cái, nghiêm túc nói: "Ta nói, không được uống rượu như vậy trước mặt người khác." Bàn tay đang nâng bên mặt theo vệt nước trở lại trên cổ, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mảng da thịt trắng nõn: "Bất cứ động tác mê người nào, chỉ được phép làm cho ta xem."
Chắc cũng chỉ có Chiết Nhan là cảm thấy động tác uống rượu như vậy là mê người thôi, Bạch Chân thầm nghĩ.
Nhưng chàng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: "Được."
Nam nhân của mình, mình phải chiều.
Chiết Nhan ôm lấy Bạch Chân đứng dậy, ghế lắc chàng đang nằm cũng không quá rộng rãi, Bạch Chân chỉ có thể dựa ngực hắn ngồi trong lòng hắn, ghế lắc đong đưa theo động tác của họ, hai người tắm mình trong tà dương gió nhẹ lười biếng rúc vào nhau, vô cùng thích ý.
Trong tay Bạch Chân còn ôm vò Đào Hoa Túy kia, chàng vốn định uống thêm mấy ngụm, nhưng sau lời Chiết Nhan vừa nói, bây giờ chàng lại không biết nên uống thế nào, định bỏ xuống thì lại chưa đã thèm, không uống cho thoải mái, bầu rượu này kiểu gì cũng không buông tay ra được.
Chiết Nhan nhìn ra tâm tư của chàng, cười khẽ lấy bầu rượu trong tay chàng qua, ngửa đầu ngậm một ngụm, sau đó hơi hơi cúi xuống chặn lại đôi môi Bạch Chân đang nghiêng đầu mắt trông mong nhìn mình, đẩy tất cả rượu ngọt trong miệng sang.
Bạch Chân choáng váng, cảm thấy mình bị một ngụm rượu này chuốc say rồi.
Thật không có tiền đồ.
Chiết Nhan nhìn chàng ánh mắt mê mang, có chút buồn cười: "Chân Chân, xem ra tửu lượng của ngươi thua xa hồi xưa rồi, mới uống một ngụm đã say?"
Bạch Chân mặt đỏ hồng, trừng mắt một tay giật lại bầu rượu, lại móc ra cuốn tiểu thuyết rơi bên chân Chiết Nhan nhét vào trong tay hắn: "Cái miệng của ngươi đã không chịu ngồi yên thì đọc sách cho ta nghe đi."
Chiết Nhan ôm người vào lòng, hết hôn lại cắn lên cổ chàng, cánh môi vuốt ve trêu chọc da thịt trên cổ: "Miệng của ta có tác dụng lớn nhất chính hôn ngươi, dùng để đọc sách cho ngươi chẳng phải lãng phí sao?"
Lần này tai Bạch Chân cũng đỏ bừng, rụt cổ trốn, chàng không muốn ban ngày ban mặt lại tới một hồi sấm rung chớp giật: "Lão phượng hoàng, không sai bảo ngươi được nữa rồi đúng không?"
"Sao có thể chứ." Chiết Nhan lật lật tiểu thuyết, lại chu miệng hôn thái dương Bạch Chân: "Đọc đến chỗ nào rồi?"
"Đọc từ đầu." Bạch Chân đã sớm tập mãi thành thói quen thường thường bị miệng của Chiết Nhan đột ngột tập kích, tùy tay đặt bầu rượu sang một bên, chui đầu vào khuỷu tay hắn, thoải mái dễ chịu nhắm mắt lại.
Kỳ thật quyển sách này Bạch Chân đã đọc hết rồi, nhưng nội dung không quan trọng, chàng chỉ muốn nghe giọng của Chiết Nhan.
Chàng rất thích như vậy, dựa vào ngực Chiết Nhan, nghe tiếng Chiết Nhan vang vọng bên tai.
Cùng với âm thanh lên xuống liên tục, còn có nụ hôn đến từ mọi góc độ của Chiết Nhan.
Chờ Chiết Nhan điều chế màu vẽ xong đã là ba ngày sau.
Bạch Chân nhìn Chiết Nhan sắp xếp công cụ cần dùng chỉnh tề ở mép giường, giơ tay là có thể chạm đến, trong đó còn có hai bức phác thảo, chính là hình vẽ lần này họ muốn xăm vào máu thịt.
Tài vẽ tranh của Chiết Nhan cũng là tuyệt đỉnh, hai bức phác thảo này Bạch Chân lần đầu tiên thấy, chỉ riêng thần thái toát ra chàng đã vô cùng thích.
Đặc biệt là phượng hoàng, uy nghi ngập trời ập vào mặt, tôn quý khiến người không dám nhìn thẳng, rồi lại không nỡ dời đi ánh mắt.
Duy nhất làm chàng bất mãn, chính là bức tranh tiểu hồ ly.
"Vì sao ngươi vẽ chính mình uy phong đến như vậy, mà ta lại..." Đầu óc Bạch Chân nỗ lực tìm tòi từ ngữ nào khác ngoài "đáng yêu": "... trông ngây ngốc thế?"
Chiết Nhan cố ý trêu chàng: "Ngây ngốc thì đã sao nào? Càng làm ngươi ta thương chứ sao!"
Có lẽ là bởi vì đối lập mãnh liệt, Bạch Chân càng cảm thấy tiểu hồ ly không đủ khí thế: "Không được không được, ngươi vẽ lại đi."
Chiết Nhan vội vàng hôn trấn an đôi môi đang dẩu lên của Bạch Chân: "Nhưng ta rất thích ngươi thế này. Ta hy vọng ngươi có thể mãi mãi vô ưu vô lự như vậy mà ở bên ta."
"Chậc..." Bạch Chân thống hận mình lập trường không kiên định, lần nào cũng có thể bị một câu hoặc là một động tác nhỏ của Chiết Nhan dễ dàng lừa gạt.
Mà quá mức nhất chính là, trong lòng lại vẫn dâng lên cảm giác ngọt ngào mới chết chứ!
Có đôi khi chàng thậm chí không rõ, thòi hay làm mình làm mẩy của mình, rốt cuộc là bởi vì trời sinh, hay là bởi vì có thể dựa vào đó mà nháy mắt được thềm nhiều ngọt ngào hơn.
Chiết Nhan vừa thấy vẻ mặt kia liền biết tiểu hồ ly đã bị mình dỗ xong rồi, cúi xuống bế người lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường, tay nhanh nhẹn lột xiêm y.
Bạch Chân ngoan ngoãn nằm mặc hắn đùa nghịch, vô cùng phối hợp.
Màu vẽ tốn bao công sức mới chế ra thoạt nhìn cũng không khác mấy với màu vẽ thường thấy, chàng cũng không rõ cuối cùng sẽ sinh ra hiệu quả khác biệt gì, nhưng nhất định sẽ không bình thường.
Cởi xong quần áo, Chiết Nhan chọn một chiếc bút lông nhỏ, chầm vào màu đen liền đặt bút nhẹ nhàng vẽ lên ngực chàng. Chàng không rõ vì sao ngay từ đầu đã dùng màu đen, nhưng cũng chỉ nghi hoặc trong nháy mắt, Chiết Nhan chuẩn bị đã lâu, đều có tính toán trước.
Chất lỏng tinh tế tiếp xúc với da thịt lại có vài phần ấm áp, cũng không biết là thân thể được Chiết Nhan dưỡng đến quá kỹ, mỗi khi hắn đụng vào đều theo phản xạ mà trở nên khô nóng, hay là Chiết Nhan sợ cảm giác lạnh sẽ làm chàng thấy không thoải mái, cho nên đặc biệt khống chế màu vẽ ở nhiệt độ thích hợp nhất.
Bút pháp lượn lờ trên da thịt, cảm giác nhột nhột ngứa ngứa là không thể tránh khỏi, Bạch Chân giơ tay túm vạt áo Chiết Nhan, nhịn không được cười khúc khích, nhỏ giọng oán giận: "Ngươi mạnh hơn chút đi, nhột quá, khó chịu."
Lời vừa dứt hai người đều khựng lại, Bạch Chân bỗng chốc đỏ mặt, Chiết Nhan bị chàng chọc cười, tay kia vươn một ngón tay điểm lên chỗ trước ngực chàng một chút, sau đó trước khi chọc người ta nổi nóng vội cúi đầu dùng hôn môi an ủi.
Chiêu này trăm thử trăm trúng.
Đợi người kia an tĩnh lại, Chiết Nhan tiếp tục vẽ tranh trước ngực chàng.
Bạch Chân tận lực dời đi sự chú ý của mình, trong lúc vô tình hít hít cái mũi, chỉ cảm thấy mùi hương bay vào chóp mũi giống với nghiên hương bọn họ thường dùng như đúc, quay đầu lại cẩn thận nhìn lướt qua công cụ sắp xếp chỉnh tề bên cạnh, không có thứ gì giống kim châm.
"Đồ ngốc, ta sao nỡ dùng cách đó thỏa mãn tâm tư của ta chứ." Động tác của Chiết Nhan rất nhanh, chỉ khoảng nửa khắc, hình dáng phượng hoàng đã hiện ra.
Bạch Chân hơi hơi ngây ra, lúc Chiết Nhan nói lời này cũng không ngẩng đầu, vẫn chăm chú vẽ trên ngực chàng, dáng vẻ chuyên chú gợi cảm dữ dội, chàng không khỏi nhìn đến ngây người, trong lòng như có ngọn gió nhẹ lướt qua, vuốt qua đầu quả tim bắt đầu nhộn nhạo.
Chàng cũng không phải không chịu nổi đau, hơn nữa việc này thực ra cũng không quá đau, chưa kể với Chiết Nhan mà nói, điều chế một liều thuốc giảm đau so với điều chế màu vẽ đặc thù còn dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng đến tận bây giờ, chàng mới nghiêm túc hình dung cảnh Chiết Nhan cầm kim châm tẩm màu vẽ từng chút từng chút đâm vào da thịt mình. Cho dù chàng không cảm thấy có gì, nhưng trái tim Chiết Nhan có lẽ sẽ theo từng châm lên lên xuống xuống mà vỡ nát theo.
Lại đặt mình vào hoàn cảnh người khác, e rằng chính chàng cũng không có dũng khí cầm lấy cây châm.
Vốn là một chuyện lãng mạn, nhưng cẩn thận xem xét đến từng chi tiết cụ thể, liền có vẻ như muốn chết muốn sống. Chỉ là mấy châm không đau không ngứa nhẹ nhàng đâm vào thôi, lại có thể làm người ta đau lòng đến mức tưởng như trời sụp đất nứt.
Khó trách Chiết Nhan dành nhiều tâm tư đến vậy, tìm mọi cách để không cần châm.
Tình yêu, quả nhiên là không thể dựa vào lý lẽ để lý giải.
Hình vẽ phượng hoàng hoàn thành, Chiết Nhan đổi một cây bút sạch sẽ, chấm màu vẽ tiếp tục múa bút. Bạch Chân bị mê muội với bộ dáng chuyên chú của Chiết Nhan, cứ thế nằm im không nhúc nhích, si ngốc nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ kia, thậm chí ngay cả xúc cảm lưu luyến lượn lờ trên ngực cũng gần như không cảm giác được.
Không bao lâu, Chiết Nhan gác bút xuống, giơ tay vuốt vuốt chóp mũi chàng, cười nói: "Bảo bối, ngươi có muốn thử tác dụng ngay bây giờ không?"
"Cái gì?" Bạch Chân nghe không hiểu, chỉ ngơ ngác nghĩ lão phượng hoàng cười rộ lên quả thực mê chết người.
Chiết Nhan cười cao thâm khó dò, xoay người xuống giường, nhúng khăn vào nước ấm đã chuẩn bị sẵn, lau sạch sẽ nét mực đen trên ngực Bạch Chân.
Bạch Chân nhìn lồng ngực trắng nõn của mình, đột nhiên cảm thấy mờ mịt.
Phượng hoàng đâu? Chiết Nhan lăn lộn suốt một lúc lâu, phượng hoàng bay đi chỗ nào rồi?
"A?" Chàng sờ sờ lồng ngực trắng nõn của mình, nâng mắt nghi hoặc nhìn về phía Chiết Nhan.
Chiết Nhan bị phản ứng đáng yêu của Bạch Chân chọc cười, nhịn không được cười to: "Bảo bối, muốn biết nó đi đâu không?"
Bạch Chân gật đầu như gà con mổ thóc.
"Được, để ta cho nó ra." Chiết Nhan chậm rãi cúi xuống bao phủ lấy chàng, đầu tiên hôn lên môi chàng một cái, sau đó chuyển qua cằm, cổ, trước ngực...
Mấy nụ hôn mềm nhẹ thành công làm thân thể Bạch Chân nóng dần lên, sau đó chàng ngạc nhiên phát hiện một hình phượng hoàng lập loè ánh vàng nhàn nhạt dần dần hiện lên trên ngực mình, như thể nó đã ẩn sẵn trong xương tủy máu thịt, vừa được triệu hoán liền thức tỉnh từ trong thân thể chàng.
Kinh ngạc bất thình lình làm lửa nhiệt tình của chàng bị Chiết Nhan đốt lên dần dần tan đi, mãi đến khi phượng hoàng biến mất lần nữa, rốt cuộc mới hiểu được câu "có muốn thử tác dụng ngay bây giờ" mà Chiết Nhan vừa nói là có ý gì.
"Lão phượng hoàng..." Sắc mặt Bạch Chân trở nên vi diệu, tay nhỏ hướng đến bên hông Chiết Nhan véo một cái, cười dữ tợn: "Ngươi đúng là lắm trò!"
"Ái ái! Bảo bối, thủ hạ lưu tình..." Chiết Nhan vội túm lấy tay nhỏ của Bạch Chân nắm lấy, hắn biết bảo bối nhà mình đây là ngượng ngùng, kỳ thật trong lòng không biết thích đến cỡ nào. "Chờ đến tối cho ngươi véo đủ trên người ta, bây giờ có phải nên đến phiên tiểu hồ ly của ta lên sân khấu rồi không?"
Bạch Chân quét mắt nhìn Chiết Nhan từ trên xuống dưới một lượt, như đang tự hỏi buổi tối xuống tay từ chỗ nào: "Hừ, nằm xuống!"
"Ừ." Chiết Nhan cởi xiêm y nằm xuống, cười tủm tỉm mà nhìn Bạch Chân hành động.
Màu vẽ đặc chế của Chiết Nhan khi tiếp xúc với làn da sẽ lập tức biến mất, chỉ lúc nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường mới có thể hiện ra, hơn nữa năm này tháng nọ dần dần thẩm thấu sẽ hoàn toàn ngấm vào xương thịt.
Hắn còn bỏ thêm tinh huyết của chính mình vào trong đó, tinh huyết này cuối cùng sẽ tan vào linh mạch của Bạch Chân, con phượng hoàng do hắn tự tay vẽ kia, sẽ hòa vào thân thể Bạch Chân, trở thành bùa hộ mệnh sống, đời đời kiếp kiếp bảo vệ tiểu hồ ly của hắn.
Hồ ly so với phượng hoàng dễ vẽ hơn nhiều, Bạch Chân chưa tốn mấy công phu liền thu bút, lại giặt sạch khăn lau xóa đi vết mực thừa.
Chiết Nhan gấp không chờ nổi mà muốn xem tác phẩm Bạch Chân lưu lại trên người hắn, đang định điều tiết nhiệt độ thân thể một chút, không ngờ Bạch Chân đã duỗi tay nắm lấy vật giữa hai chân hắn vuốt ve, phương thức kích thích trực tiếp như thế làm hắn nháy mắt dục hỏa đốt thân, tiểu hồ ly trên ngực lập tức nhảy ra.
"Chân Chân..." Chiết Nhan quả thực chỉ biết cười khổ.
Bạch Chân dường như vẫn chưa phát hiện hành động này của mình có gì không ổn, thấy trên ngực Chiết Nhan quả nhiên hiện ra một tiểu hồ ly sinh động như thật, liền buông tay ra, toàn thân bò vào lòng Chiết Nhan, chọc chọc tiểu hồ ly kia, ánh mắt ngọt ngào mà nhìn hắn: "Nhìn xem, đây là ta, tiểu hồ ly bảo bối của ngươi."
"Đúng vậy." Chiết Nhan ôm Bạch Chân, hôn thật mạnh lên môi chàng một cái, cười nói: "Đây là tiểu hồ ly bảo bối nhất của ta."
Bạch Chân cảm thụ được vật cứng để giữa hai chân mình càng thêm cực nóng, đỏ mặt bắt lấy tay Chiết Nhan ấn lên ngực trái mình, ngẩng đầu dán đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Lão phượng hoàng này của ta, ta còn chưa xem đủ đâu, ngươi... ngươi nghĩ cách cho nó ra đi."
Chiết Nhan nhẹ nhàng cười, cũng dán vào tai chàng thì thầm: "Được, ta cho nó ra, ngươi muốn xem bao lâu cũng được." Nói, còn giơ tay hóa ra một tấm gương đồng cực lớn đặt trước giường, mỹ danh là: "Có gương mới có thể nhìn rõ ràng được."
Thưởng thức xong lão phượng hoàng đã là đêm khuya, Bạch Chân sức cùng lực kiệt rúc trong lòng Chiết Nhan suy yếu thở dốc.
Chiết Nhan rũ mắt lưu luyến nhìn tiểu hồ ly bảo bối nhà mình.
Cho dù chỉ là lẳng lặng mà nhìn chàng, cũng đủ làm hắn cảm thấy thế gian này sao lại tốt đẹp đến thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.