Bạch Chân rời nhà nhiều ngày, Chiết Nhan nhớ mong không thôi, tất nhiên là ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ rốt cuộc lại có thể ôm người thương đi vào giấc ngủ, đương nhiên phải ngủ bù cho thoải mái.
Lúc Bạch Chân tỉnh dậy trong lòng Chiết Nhan, Chiết Nhan đang ngủ ngon lành, thừa dịp Chiết Nhan chưa thức, Bạch Chân ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhích người lên trên, chụt một cái hôn lên khóe miệng Chiết Nhan. Bạch Chân mím môi, hình như còn chưa đã ghiền, vì thế lại rướn lên hôn một cái, lại hôn một cái, lại lại hôn một cái...
Chiết Nhan bị hôn đầy mặt nước bọt hồ ly, Bạch Chân thấy Chiết Nhan vẫn không dậy, nổi lên chút thói đùa dai, cầm một lọn tóc của mình quẹt quẹt lên mặt Chiết Nhan. Chiết Nhan rầm rì một tiếng, xoay người đè Bạch Chân dưới thân, đầu vùi vào cổ Bạch Chân cọ mấy cái giảm bớt ngứa ngáy trên mặt: "Chân Chân ~ đừng quậy ~"
Nhỏ giọng nói mớ, hơn nữa động tác nhỏ vô thức, hơi có chút ý làm nũng, làm lòng Bạch Chân mềm nhũn, nghiêng đầu, lại hôn lên cổ Chiết Nhan một cái. Chiết Nhan giả vờ không nổi nữa, há miệng cắn lỗ tai Bạch Chân: "Chân Chân đang trách ta tối hôm qua không đủ nỗ lực à?"
Bạch Chân đỏ mặt: "Lão phượng hoàng, ngươi dậy từ khi nào?"
Chiết Nhan ngẩng đầu, hung hăng hôn một cái lên đôi môi hồng nhuận chu ra: "Nếu không dậy, ta cũng không biết Chân Chân của ta thích hôn ta đến vậy đấy!"
"Ngươi chơi ta?" Bạch Chân nổi cáu, muốn đẩy Chiết Nhan ra, lại thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-he-phuong-he-ho-so-y/949400/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.