Bạch Chân múc từng thìa canh hoa đào ăn, hơi có chút tâm thần không yên: "Chiết Nhan, ngươi nói xem, Tiểu Ngũ rốt cuộc đi đâu vậy? Mấy ngày trước đây chuông Đông Hoàng có dị động, ngay sau đó Tiểu Ngũ đã không thấy tăm hơi, giữa hai chuyện này có thể có liên hệ gì không?"
Chiết Nhan dùng ngón tay cái lau canh dính trên khóe miệng Bạch Chân, tiếp đó lại đưa lên miệng mình liếm: "Nếu Chân Chân lo lắng, chúng ta đến Thanh Khâu xem thử!"
Cứ việc ngày ngày bị Chiết Nhan đùa giỡn, từ khi thẳng thắn thành khẩn lẫn nhau đã vô số lần, Bạch Chân vẫn có chút chống đỡ không được động tác ái muội thản nhiên như thế của Chiết Nhan, lặng lẽ đỏ vành tai: "Bây giờ chúng ta đi luôn nhé?"
"Ngươi ăn xong đi đã!" Mỗi lần thấy Bạch Chân nhân vì lời hay động tác âu yếm của mình mà thẹn thùng, Chiết Nhan đều rất có cảm giác thành tựu.
"Được!"
Tới Thanh Khâu một chuyến, thấy quyển sách nhỏ Bạch Thiển để lại có ghi chép về thuật pháp phong ấn chuông Đông Hoàng cùng với kỳ hạn giải phong ấn, mới biết được thì ra Bạch Thiển đã mang lòng quyết tử một mình đi phong ấn chuông Đông Hoàng. Hồ hậu nghe tin, thương tâm tự trách không thôi: "Đều tại ta, đều là tại ta! Nếu lúc trước ta không để Chiết Nhan đưa nó đến Côn Luân Hư, nó sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy. Đều là mẹ không tốt."
"Mẹ." Lời này tuy người nói vô tâm, nhưng Bạch Chân vẫn sợ sẽ làm Chiết Nhan tổn thương.
Chiết Nhan cũng có chút tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-he-phuong-he-ho-so-y/949396/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.