Nhấc nồi đất lên, bày ra bàn, bên cạnh là một rổ bánh quẩy, xung quanh có dưa mù tạt, củ cải khô ướp ngũ vị hương, mấy loại rau củ, đậu lăng xào dưa muối[1] và mấy món ăn kèm với cháo.
[1] Đậu lăng xào dưa muối (咸瓜炒扁豆).
Từng cái bánh quẩy được chiên đến khi mềm, dầu ăn còn đọng lại trên bề mặt, khiến bánh quẩy có một lớp vàng lấp lánh trong suốt. Khi xé ra, bên trong còn bột nhão, toả ra mùi bột thơm lừng.
Xé thành từng miếng cho vào cháo, không thể để quá lâu, nếu lâu quá thì bánh quẩy sẽ không còn xốp giòn, cũng không thể vừa bỏ vào là vớt ra ăn ngay, mùi cháo mặn mà còn chưa kịp thấm vào thì cho vào chén làm gì.
Một bàn ăn dài, Phương Niên Niên ngồi ở đầu này, Thẩm Hựu Dự ngồi ở đầu kia, cách biệt thật là xa xôi, ở giữa là phụ mẫu Phương gia, là Phương Đại Ngưu cứ im thin thít, là Phương Thừa Ý đang ngáp ngắn ngáp dài.
Phương Thừa Ý ngáp một cái, lau đi đôi mắt nhập nhèm, hắn cố gắng mở to đôi mắt đang mơ màng thiếu ngủ, thật sự không hiểu tại sao hôm nay phụ mẫu lại xốc chăn màn, ép hắn dậy sớm.
Hắn lại ngáp thêm một cái, cầm một cái bánh quẩy mềm nhũn giống như dáng vẻ èo uột của mình lên ăn. Đại não còn đang lộn xộn nhìn phụ mẫu đang im lặng, nhìn tỷ tỷ đang cúi đầu ăn sáng, nhìn Thẩm Hựu Dự đang trông ngóng xem tỷ tỷ bỏ gì vào cháo.
Cuối cùng cũng có người quan tâm đến mình, Thẩm Hựu Dự nở một nụ cười tươi rói: "Chào buổi sáng, Phương tiểu đệ."
"Sao huynh lại tới đây?" Phương Thừa Ý mở to hai mắt hỏi.
Thẩm Hựu Dự khó chịu, hỏi hắn như vậy là sao, chẳng lẽ hắn không thể tới sao? "Chuyện trong nhà tạm thời xử lý ổn thoả rồi, ta quay lại xem tình hình thế nào."
"Khi nào huynh đi?" Phương Thừa Ý vội vàng hỏi.
Thẩm Hựu Dự nghiến răng, hắn vừa tới đã vội vàng bảo hắn đi, thật là hài tử ngoan mà: "Chắc là ở thêm mấy ngày nữa rồi đi."
"Được." Phương Thừa Ý an ổn ngồi xuống, đôi mắt không ngừng liếc qua liếc lại, trong lòng dâng lên biết bao cảm xúc bồi hồi. Hắn dùng bánh quẩy che đi khoé miệng, nụ cười nhàn nhạt được giấu đi, nhưng không giấu được sự hưng phấn lan rộng khắp đôi mắt.
Phương Niên Niên: "..."
Nàng nhìn ra sau lưng Phương Thừa Ý: "A đệ, sau lưng đệ có đánh rơi gì không?"
Phương Thừa Ý không hiểu lắm: "Cái gì vậy?"
Hắn quay đầu nhìn, không thấy gì cả.
Phương Niên Niên: "Đệ làm rơi mất đuôi chó con."
Phương Thừa Ý bị đả kích thật mạnh, gào thét: "Tỷ tỷ!"
Phương Niên Niên nói: "Ta thấy cái đuôi của đệ sắp dựng ngược lên trời luôn rồi, lo ăn cơm đi, ăn xong còn đi học, mấy ngày nữa phải theo tiên sinh đến Thư viện học rồi, phải ra hình ra dạng một chút. Chẳng lẽ ở Thư viện còn bắt tiên sinh đến tận giường gọi đệ dậy, để đồng môn thấy đệ nằm ỳ, đúng không, phụ mẫu?"
Nhắc đến chuyện rời nhà đi đến Thư viện học tập, tâm trạng tốt đẹp của Phương Thừa Ý lập tức rơi xuống vực sâu, hắn ra vẻ tội nghiệp nhìn phụ mẫu, hy vọng mọi người sẽ nói: Ở nhà đọc sách, không cần đi học. Nhà mình cũng không trông cậy con có thể thi thố làm quan, con có đọc sách cũng vô dụng...
Nhưng phụ mẫu vốn dĩ sẽ không nói thế, ngược lại còn hùa theo a tỷ, nói hắn nằm ỳ là không được.
Phương Thừa Ý triệt để ỉu xìu, đầu cúi thấp xuống, không còn tâm trạng nghĩ tới quyển "Kế hoạch cải tạo thiếu hiệp sa sút" kia.
Ăn cơm xong, Phương Thừa Ý mang theo cặp sách vọt tới dịch trạm đối diện, không kiềm lòng được mà vội vàng tìm tới Lương Tráng, sau đó dắt hắn chạy đi, mơ hồ còn nghe loáng thoáng mấy câu.
"Thẩm Hựu Dự quay lại nhà ta rồi."
"Ngươi nói xem, kế hoạch kia có cần bổ sung gì không?"
"Hứ, đi Thư viện học thì đi, mọi người cũng không có nhớ ta."
"Ngươi đã suy nghĩ mang gì tới Thư viện chưa? Ta suy nghĩ rồi, ta sẽ bảo tỷ tỷ làm thêm thức ăn cho chúng ta mang theo, chúng ta cũng không cần phải ăn màn thầu nguội ngắt khó nuốt ở Thư viện."
Giọng nói càng ngày càng xa, dần dần không còn nghe thấy nữa.
Thẩm Hựu Dự đứng trong quán trà nhỏ, nhìn Lưu A Tam hết quét rác thì lau bàn, lại nhìn Tháp Na đang may đế giày, rồi lại nhìn sang Phương Khuê đang tra soát sổ sách với nữ nhi. Hắn hơi nhấc chân lên, lập tức có ánh mắt chăm chú nhìn sang, không phải Phương Khuê thì là Tháp Na, ánh mắt nhìn hắn không lệch đi đâu được, giống như một dải thiên hà chắn ngang hắn với nàng.
"Phụ thân, trời trở lạnh rồi, lá trà cũng ít, chúng ta đổi món thành nước đậu đen nhé."
[2] Nước đậu đen (豉汤).
Phương Khuê tiện tay viết thêm mấy chữ lên giấy, sửa thành nguyên liệu của món nước đậu đen cần chuẩn bị hàng ngày cho quán trà, ông hỏi nữ nhi: "Đậu tương vẫn mua của nhà Đại Kiều Đầu trên trấn Ô Y hả?"
"Lão bản trước kia của nhà Đại Kiều Đầu vừa mất, hiện tại việc kinh doanh là do nhi tử ông ấy lo liệu, tay nghề làm đậu tương không giỏi lắm, hai ngày trước con vừa mới làm món cá trắm đen sốt đậu tương[3] đó, người còn nói hương vị không giống lúc trước mà." Phương Niên Niên nói.
[3] Cá trắm đen sốt đậu tương (豆豉青鱼).
"Lão bản nhà đó mất rồi sao? Ta nhớ ông ấy vẫn còn trẻ mà." Phương Khuê cũng không để ý mấy chuyện này.
Tháp Na ghim mũi kim dày để cố định đế giày và mũi giày rồi nhắm vào chỗ đế giày đã thủng lỗ, đầu kim phát huy sức mặt, lập tức xuyên qua đế giày. Trên giày đã dày đặc mũi khâu, chỉ còn vài mũi nữa để khâu lại mũi giày.
"Là chuyện nửa tháng trước rồi, ông ấy về khuya, thế là rơi xuống nước, oan uổng thật. Mấy đứa nhi tử vẫn chưa nắm hết được tay nghề của ông ấy, hương vị đậu tương không ngon bằng lúc trước, chắc là sinh ý cũng sẽ suy sụp lắm đây."
Nói xong mấy faua, mũi kim cũng xỏ xuyên đôi ba lần, kích cỡ đôi giày này không lớn, là làm cho Phương Thừa Ý mang đi Thư viện. "Con đi ngàn dặm mẹ lo âu[4]", tuy việc đưa nhi tử đến Thư viện học giúp mọi người đỡ lo lắng phần nào, nhưng nhi tử thình lình không còn bên người, bà cũng không thể thoải mái.
[4] Nguyên văn là "nhi hành thiên lý mẫu đảm ưu" (儿行千里母担忧).
"Tiếc thật, vậy sau này mua của nhà ai? Ta nhớ trên trấn Ô Y cũng không có nhà nào làm đậu tương ngon như nhà Đại Kiều Đầu."
Phương Niên Niên nói: "Vậy mua của cửa hàng đối diện nhà Đại Kiều Đầu đi, đậu tương chỗ đó cũng được. Là đồ đệ của nhà Đại Kiều Đầu mở, cũng có mấy phần chân truyền."
"Đồ đệ tách ra mở cửa hàng sao?"
Phương Khuê đánh hơi thấy được có nội tình.
"Ai biết nhà họ có nội tình gì, đâu có liên quan chúng ta." Tháp Na thu kim châm, đưa ra đế giày mình tự tay làm cho trượng phu, nữ nhi xem. "Nhìn được không? Vải này là dùng hồ dán lại từng lớp từng lớp, cực kỳ ngay ngắn, mang vào chân chắc chắn dễ chịu.
Phương Niên Niên liếc mắt nhìn Phương Khuê, cả hai trăm miệng một lời: "Đẹp lắm."
Nói thật, nhìn cả nhà quây quần sinh hoạt giúp đỡ lẫn nhau, Thẩm Hựu Dự có hơi ngưỡng mộ, bầu không khí gia đình hoà với khói lửa nhân gian không màng danh lợi, tuy không có khí thế đại phú đại quý, song lại là châu ngọc đáng khao khát mà Thẩm Hựu Dự hướng đến.
Dù hắn không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh thôi cũng đã cảm thấy dễ chịu.
Thậm chí, hắn tưởng tượng người bên cạnh Phương Niên Niên chính là bản thân mình, mờ mịt tưởng tượng ra một chút lạc thú khi cùng nàng tận hưởng cuộc sống điền viên.
"Hì hì." Thẩm Hựu Dự cười.
"Huynh cười ngờ nghệch cái gì đó?"
Phương Niên Niên đi tới, nhìn Thẩm Hựu Dự toét miệng cười ngây ngô.
Thẩm Hựu Dự vội vàng điều chỉnh sắc mặt: "Không có gì, phụ mẫu cô đâu?"
Vừa rồi thì một tấc không rời, nhìn hắn chằm chằm như phạm nhân, còn tận tâm tận lực hơn cai ngục trong thiên lao nữa.
"Trời ạ, huynh ngồi ngay đó mà đầu óc để đâu thế, phụ mẫu ta ra ngoài lúc nào huynh cũng không biết."
"Vừa rồi thẩm nương Lý gia vội vàng tới đây, gọi phụ mẫu ta qua đó." Phương Niên Niên có hơi lo lắng, không lẽ hôn sự của Tú Tú có khó khăn trắc trở gì. Nàng muốn đi theo, nhưng mẫu thân cản nàng lại, không để nàng đi theo qua đó. "Mấy ngày rồi ta không gặp được Tú Tú, rất lo cho muội ấy."
"Cô muốn biết chuyện của nàng ấy?" Thẩm Hựu Dự xích lại gần hơn hỏi, hắn ngửi thấy mùi hoa nhài còn thơm hơn huân hương trong phòng mình, suy đoán xem rốt cuộc nàng dùng sản phẩm do nhà nào điều chế. Càng ngửi, lại càng tâm viên ý mã, không bận tâm...
"Huynh định làm gì?" Phương Niên Niên nghi ngờ nhìn hắn.
Thẩm Hựu Dự ho khan hai tiếng, che giấu suy nghĩ kỳ quái của bản thân: "Ta có thể phái người hỏi thăm giúp cô một chút."
Phương Niên Niên có hơi động tâm, nhưng nàng nhanh chóng lắc đầu: "Không cần, nếu Tú Tú không đến tìm ta, vậy chắc là có gì đó không tiện. Ta làm bằng hữu thì phải tôn trọng quyết định riêng của muội ấy, ta sẽ đợi muội ấy nói với ta."
"Nếu nàng ấy vẫn không đến thì sao?"
Phương Niên Niên nhíu mày, trong lòng do dự: "Ta... Đợi phụ mẫu trở về, ta dò hỏi thử xem. Sau đó, ta sẽ để huynh hỗ trợ."
"Được!"Thẩm Hựu Dự đập tay xuống bàn, giống như sắp làm đại sự.
Phương Niên Niên ngồi cạnh Thẩm Hựu Dự, phồng má hỏi: "Sao huynh lại đến đây?"
Thẩm Hựu Dự rầu rĩ: "Cô không hy vọng ta đến sao?"
"Huynh là chủ nợ của ta, huynh quay lại, ta đoán rằng có thể lấy Huyết Liên Tử ra rồi?" Nói lấy đi, trong lòng Phương Niên Niên có hơi thảng thốt, nàng cũng chỉ là "dụng cụ" chứa Huyết Liên Tử mà thôi.
"Không phải, ta không phải chủ nợ." Thẩm Hựu Dự thề thốt, hắn thật sự đến đây không phải vì Huyết Liên Tử. Hiện tại hắn có cách khác có thể lấy được Huyết Liên Tử. "Cô còn nhớ tên Trương Huyện thừa Trương Mãnh kia không? Lúc đầu cũng cứng miệng lắm, sau đó cũng phải khai hết rồi."
Còn chuyện làm sao cạy miệng ông ta, Thẩm Hựu Dự sẽ không nói cho Phương Niên Niên.
Hắn nói: "Năm đó năm người bọn họ rời khỏi Lâu gia, mỗi người cầm theo một cái hộp từ cấm phòng, Trương Mãnh gặp may, thứ trong hộp của ông ta chính là Huyết Liên Tử."
Vị này, chơi xác suất ngẫu nhiên cũng có thể mở trúng vật phẩm ngon nhất.
Phương Niên Niên gật đầu, biểu thị mình vẫn đang lắng nghe, để Thẩm Hựu Dự nói tiếp.
Thẩm Hựu Dự thấy Phương Niên Niên nhìn chăm chú, rất có tinh thần trách nhiệm thuật lại chuyện xưa một cách đặc sắc: "Năm đó bọn họ rời Lâu gia thì mỗi người một ngả, Thẩm Niệm sau khi chia tay thì lập tức mở hộp ra, bên trong là hai phương thuốc, thứ này vô dụng với ông ấy, thế là ném đi. Trương Mãnh là kẻ lòng dạ thâm sâu, ông ta theo đuôi Thẩm Niệm, nhặt lại hộp và phương thuốc mà Thẩm Niệm ném đi, mang theo hai cái hộp rồi vòng ngược trở về."
Phương Niên Niên rót trà cho Thẩm Hựu Dự, để hắn ngọt miệng kể chuyện tiếp.
"Ông ta nghĩ mình đã làm việc chu đáo chặt chẽ, chắc chắn sẽ không có ai để mắt đến, thế nên không ngờ sẽ có mấy người xông vào nhà, phong cách hành sự rất giống nhóm người đã hành hung Lâu gia ngày đó." Thẩm Hựu Dự dừng một chút, để Phương Niên Niên có thời gian tiếp thu, lập tức nói tiếp. "Trương Mãnh biết võ công mình đã không tốt như xưa, người nhà lại nằm trong tay những kẻ kia, thế là đành ngoan ngoãn rời đi theo bọn họ. Ông ta bị bịt mắt, đi qua không biết bao nhiêu con đường, lúc có thể nhìn thấy thì phát hiện mình đã ở trong một sơn động."
Phương Niên Niên điều chỉnh cảm xúc, giống như là đại lão gia đứng sau bức màn đã sắp bị vạch trần: "Sau đó thì sao?"
"Ông ta nhìn thấy một cảnh cả đời khó quên, trong sơn động có vô vàn binh sĩ đang thao luyện, thanh âm vọng khắp sơn động, ầm ầm như sấm bên tai không dứt."
Nói đến đây, Thẩm Hựu Dự mím môi, hiển nhiên người giết Lâu gia chính là một trong số bảy vị Vương gia: "Trương Mãnh bị đưa tới một nam nhân che mặt, người kia cầm lấy Huyết Liên Tử mà Trương Mãnh mang theo, sau đó cũng sai người giết Trương Mãnh. Cơ thể Trương Mãnh có chỗ khác người thường, trái tim nằm bên phải, người giết ông ta không biết điều này, sau khi giết ông ta thì vứt xác ở nơi hoang dã, Trương Mãnh cũng may mắn mà sống sót. Ông ta cũng không dám về nhà, liền mai danh ẩn tích, mấy năm sau vào kinh, dùng hai phương thuốc đó đổi lấy tiền đồ, đời sau an cư lạc nghiệp ở trấn Ô Y. Sự tình sau đó, cô cũng biết rồi."
"Chỉ vậy thôi hả?" Phương Niên Niên có cảm giác mình dồn hết sức đánh một chưởng, lại đánh vào bông gòn, có chút mất mát. "Ông ta không nói người lấy Huyết Liên Tử là ai sao?"
"Ta còn chưa nói mà."
"Nói mau."
Phương Niên Niên nắm lấy tay áo Thẩm Hựu Dự, giục giã hắn mau nói.
Thẩm Hựu Dự nói: "Trương Mãnh nghi ngờ là người của Tấn Vương."
"Không phải chứ." Phương Niên Niên nhíu mày. "Lâu gia không phải là phe cánh của Tấn Vương sao, sao Tấn Vương phải tốn công tốn sức giết cả nhà ông ấy chứ? Thế này có khác gì mất đi một trợ lực..."
"Khoan đã, trước đó Lâu gia cũng không tâm phục khẩu phục, cũng chuẩn bị chạy trốn cả rồi, Tấn Vương không khỏi cảm thấy trợ lực này trở thành lực cản của mình, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải huyết tẩy Lâu gia, lại giá họa cho những kẻ khác."
Phương Niên Niên đặt ra giả thiết: "Lâu Minh chủ hiệp nghĩa can đảm, nhiệt tình vì lợi ích chung, được rất nhiều người trong võ lâm kính trọng. Tấn Vương chỉ cần đổ tội thành công, rồi đứng ra nói mình muốn báo thù cho Lâu Minh chủ, thế là sẽ có nhiều người trong võ lâm vì báo thù cho Lâu Minh chủ mà đi theo ông ấy, trở thành đao trong tay ông ta. Lâu Minh chủ còn sống sẽ không hữu dụng bằng lúc chết."
Thẩm Hựu Dự tán thưởng nhìn nàng: "Ta điều tra một chút chuyện cũ, phát hiện Tấn Vương đích thật đã làm những chuyện này, nhưng người Trương Mãnh gặp có phải là người của Tấn Vương không thì cũng không thể chắc chắn, đó chỉ là phỏng đoán nhiều năm qua của ông ta."
"Cho dù có phải hay không, đây cũng là manh mối để tìm viên Huyết Liên Tử thứ ba, có đúng không?"
"Ừm." Thẩm Hựu Dự gật đầu. "Có điều, manh mối này cũng không dễ lần theo, phải phụ thuộc vào con người."
Phương Niên Niên xoa bụng nói: "Nếu như có thể tìm được hậu nhân của Dược Vương thì cũng không tệ."
Vậy thì nàng cũng không thiếu nợ Thẩm Hựu Dự thứ gì cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]