Chương trước
Chương sau
Về đến nhà cũng đã quá trưa, Phương Niên Niên nhảy xuống xe, vươn vai một cái: "Ngồi suốt nửa ngày, xương cốt như muốn vỡ thành từng mảnh vậy."

Đường đi được tu sửa bằng phẳng, hàng năm sẽ có dân phu được điều động để sửa sang mặt đường, chủ yếu là bổ sung xi măng trên tuyến đường chính, nhưng suy cho cùng thì cũng không bằng phẳng như hiện đại, xe bò đi suốt một quãng đường dài, khó tránh khỏi va chạm, xóc nảy lại khiến mông nàng ê ẩm.

Nàng nói với Phương Đại Ngưu đang đánh xe ra sau nhà: "Đại Ngưu thúc, một lát thúc ghé nhà Lý thẩm cắt mấy cân thịt bò nạm luôn nhé, buổi tối con sẽ nấu bò kho. Thúc lấy bao nhiêu thì tuỳ thúc."

Phương Đại Ngưu gật đầu, tiếp tục lùa bò vào trong chuồng, dỡ xe ba gác xuống. Sau khi làm xong, ông lại cho thêm cỏ khô, hai muôi đậu nấu chín vào máng. Con bò màu vàng chớp chớp đôi mắt, hàng mi dài cong vuốt của nó che phủ con ngươi đen láy, nó nhai đậu đen đã được nấu nhừ, còn nam nhân đứng bên cạnh vẫn im lìm không nói.

Phương Đại Ngưu lấy từ trong ngực mấy tờ giấy vàng xưa cũ, trên giấy có mấy dòng chữ, lờ mờ đọc lên như một phương thuốc nào đó. Hắn vò nát tờ giấy ném vào trong máng ăn, nhìn mảnh giấy vụn hoà vào bã đậu rồi tan ra.

Phương Niên Niên nhìn thấy, tò mò hỏi: "Đại Ngưu thúc, cái gì vậy?"

Phương Đại Ngưu xoay người, đổ một chút nước vào máng nước, đáp lại: "Là mấy phương thuốc tình cờ nhặt được trên đường, ta đã nhớ kỹ đơn thuốc rồi, giữ mấy tờ giấy này cũng không có ích gì."

Phương Niên Niên: "Ồ, vậy con đi thay y phục rồi ra đào củ cải ngoài đồng, tối nay ngoài bò kho thì con sẽ làm nộm củ cải[1], sau đó xào một ít hành lá băm nhuyễn với trứng gà, nấu canh rong biển với tôm[2]."

Đối với chuyện ăn món gì, Phương Đại Ngưu luôn luôn không ý kiến, trong nhà có cái gì thì ăn cái đó, ngay cả Tháp Na làm ra loại bánh cứng tới mức có thể đập chết người, ông vẫn mặt không đổi sắc ăn hết sạch.

Nhớ năm đó tòng quân theo Phương Khuê, mỗi khi gió lớn thổi qua, phía trên chén cơm lập tức bị một lớp cát đá, vụn cỏ bao phủ, bọn hắn đều phải nhai lấy nhai để cho bằng hết, cứ coi như là gia vị cho bữa cơm.

Dọn dẹp xe bò, Phương Đại Ngưu tới Lý gia lấy thịt. Phương Niên Niên vào phòng ngủ thay y phục ra, đúng là mặc quần ở nhà vẫn là cử động thoải mái nhất, váy vóc xinh đẹp đều chỉ có thể làm điệu khi ra ngoài.

Phương Niên Niên móc mấy thứ vụn vặt từ trong túi áo ra, ném lên trên sập, nàng ồ lên một tiếng: "Khăn tay đâu rồi?"

Nàng ngượng ngùng vỗ trán: "Chắc là để sót trong túi xách rồi. Khi nào Thẩm Hựu Dự về thì đòi hắn trả lại. Thôi, hắn là thứ tai hoạ, tốt nhất đừng quay về."

Thay y phục xong, Phương Niên Niên tới nhà kho, lấy sọt trúc cùng một cái xẻng nhỏ, quay lại phòng bếp, có một cái rổ được đậy lại đặt trên bàn, nàng mở ra xem, thấy hai cái bánh dày bằng một đốt ngón tay.

Còn chưa cầm lên, nàng cũng biết bánh này hoàn toàn dùng bột mì chưa được lên men, phần bột dày dặn được ép bằng tay, khi đập xuống mặt bàn sẽ nghe tiếng nặng trịch.

Tháp Na ra tay, thật không tầm thường.

Phương Niên Niên suy nghĩ một lúc, nàng không ra ngoài bằng cửa sau mà đi xuyên qua sân viện ra đến ngoài tiệm, thấy mẫu thân vừa rót nước cho khách nhân vừa nói chuyện phiếm với Lý thẩm.

Mẫu thân thấy nàng, chỉ hỏi một câu: "Tiểu tử kia đâu?"

Người được nhắc là Thẩm Hựu Dực Phương Niên Niên đáp: "Về nhà rồi."

Tháp Na gật đầu, cũng không truy hỏi thêm gì.

Ngược lại là Lý thẩm, bà thấy Phương Niên Niên thì rất vồn vã: "Ta biết con sắp nấu thịt bò nên đặc biệt tới nhờ vả một tiếng, Niên nha đầu nhớ nấu nhiều một chút, chia một bát cho nhà ta. Tối nay nha đầu Tú Tú trở về, nhà ta phải ăn ngon một chút."

"Dạ được, Lý thẩm. Con có gặp Tú Tú lúc ở nhà Trương Huyện thừa, muội ấy có nói với con rồi, con còn chưa kịp chúc mừng Lý thẩm đấy."

Phương Niên Niên lặng lẽ quan sát, biểu ca nhã nhặn giữ lễ, hiền lành trung thực, đối xử với Lý Tú Tú rất kiên nhẫn, Lý Tú Tú thì ngượng ngùng hoài xuân, vừa nhìn đã biết không phải bị ép buộc hay mắt mù tai điếc mà cưới, khuê mật của nàng thật lòng thích nam nhân này.

Lý thẩm cười rất tươi, ngoài miệng lại mắng: "Nha đầu này thật không biết xấu hổ, còn dám nói huỵch toẹt ra thế, về nhà ta phải nhéo tai nó mới được."

"Nhà ai đấy?" Tháp Na hỏi.

"Chính là nhi tử của nhị ca ta, có tiền đồ lắm, đậu Thái học đấy."

"Lợi hại thế, nói không chừng hai năm nữa lại thành Trạng Nguyên, Bảng Nhãn luôn rồi."

Khoé mắt đuôi mày của Lý thẩm đều tràn ngập ý cười, cứ nghĩ tới mình có một nữ tế[3] Trạng Nguyên thì lại rất vui: "Cũng không dám tạo áp lực quá lớn cho thằng bé này, chỉ cần có thứ hạng là được, làm Tiến sĩ lại tìm một chức quan, là quan nhỏ ở phụ cận kinh thành giống như con đường xưa của phụ thân nó cũng rất tốt. Thân thích cũng có thể bình yên vô ưu cả đời, nhà ta cũng an lòng."

[3] Nữ tế (女婿): con rể.



Tháp Na liên tục gật đầu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Phương Niên Niên, Phương Niên Niên nhìn mà tê cả da đầu, chỉ sợ mẫu thân đột nhiên lên tiếng: Nha đầu nhà ta cũng không còn nhỏ...

Nàng vội vàng lảng sang chuyện khác: "Mẫu thân, phụ thân đâu rồi?"

Chủ đề hôn ước nhi nữ tạm thời dừng lại, nhắc tới trượng phu, Tháp Na liền phàn nàn: "Nói là cùng nhau trông tiệm với ta, trưa nay thấy ta nhào bột cũng không đến giúp, lấy sọt cá nói là đi câu cá rồi, đến giờ vẫn chưa có về nhà."

Phương Niên Niên: "..."

Chứ không phải là thấy người làm bánh nướng, mới hoảng hốt sốt ruột tìm cớ bận rộn ra ngoài à?

Mẫu thân làm bánh mà bột mì còn chưa lên men, thật là tuyệt phẩm...

"Còn gọi lão Lý nhà ta đi cùng, ta có nấu một nồi cháo, ăn với dưa mù tạt[4] là hợp nhất."

[4] Dưa mù tạt (芥辣瓜儿).

Nhắc đến trượng phu, Lý thẩm cũng giống như Tháp Na, có rất nhiều lời muốn nói: "Ai mà ngờ lão già kia lại nói ta bạc đãi ông ấy, sao không nhìn thử xem, ông ấy ăn gì ta ăn nấy, có tệ bạc gì với ông ấy đâu."

Phương Niên Niên ngượng ngùng cười hai tiếng, dợm lùi về sau, vội vàng nói câu "Con đi đào củ cải" rồi chạy thục mạng.

Sau lưng nàng còn nghe loáng thoáng tiếng Tháp Na hỏi Lý thẩm: "Người mà lần trước bà nhắc đưens, ta suy nghĩ mấy ngày, thấy cũng ổn, khi nào bà có dịp thì thay ta tới thăm hỏi."

"Được thôi."

"Hài tử nhà bà vẫn có mắt nhìn hơn, nữ nhi nhà ta còn lớn hơn Tú Tú, vậy mà suốt ngày cứ ngây ngô, chẳng giống nữ nhi chút nào..."

Phương Niên Niên càng chạy nhanh hơn, giống như sau lưng có hồng thuỷ mãnh thú đang đuổi theo, chỉ chực nuốt ực nàng vào bụng. Đời trước một mình nàng no đủ, cả nhà không thiếu thốn, có độc thân lỡ thì cũng không bị ai nhéo tai lải nhải, đã sớm có thói quen sinh hoạt "quý tộc" như vậy rồi, giờ đột nhiên nhắc đến việc lấy chồng, nàng luôn cảm thấy khó chịu không thôi.

Đẩy cổng rào ra, đứng từ trên bờ ruộng, trước mặt Phương Niên Niên là một vườn rau tươi tốt, từng khóm rau xanh mát chen chúc xen kẽ trên nền đất nâu sẫm, xa xa là sắc trời xanh lam, biêng biếc trong veo, phóng tầm mắt nhìn, màu xanh biếc của bầu trời như lan rộng, chỉ còn vương lại mấy áng mây trắng, phảng phất giống như có ngòi bút lơ đãng của ai lưu lại vết tích.

"Nha đầu thối."

Phương Niên Niên vô thức nhìn sang bên cạnh, lấy thấy vắng vẻ không có ai.

Nàng ngẩn người cười: "Thật tình, gần đây quen có người đi theo rồi, bây giờ lại có chút không quen."

"Phụ thân cũng thật là, không thích ăn bánh mẫu thân làm thì cũng đâu cần đi nửa ngày không về. Bên ngoài rất nắng nôi, câu cá phơi nắng như thế không biết có rám nắng cháy da không nữa."

Về chuyện này, nàng không biết phải nói là do phụ thân kén ăn hay do mẫu thân không khéo tay nữa, dù sao bánh mà mẫu thân làm thì nàng có thể không ăn thì cũng sẽ không ăn. Sáng sớm ngày mai, nàng sẽ nhờ Đại Ngưu thúc mài dao cắt thành từng miếng bánh sợi, nàng sẽ thái sợi giá, rau hẹ, cà rốt, lại cho thêm trứng gà, tất cả đem chiên cùng bánh sợi, làm bữa điểm tâm.

Lúc làm bánh chắc phải cho nhiều nước, bánh mới mềm ra.

Khi nãy Lý thẩm có nhắc đến dưa mù tạt, nhà nàng cũng có một vò nhỏ, bữa sáng ngày mai có thể gắp ra một chút, ăn kèm bánh sợi.

Mặc dù quả ớt đã được du nhập vào Trung Nguyên được một thời gian dài, song không được ứng dụng nhiều trong ẩm thực, màu sắc đỏ tươi của nó lại được mọi người ưa chuộng, mang ra trưng bày trong đại sảnh. Được Cao Tố đế đi đầu làm gương, quả ớt sau thời Cao Tổ mới dần dần được thêd nhân tiếp nhận.

Cay là một loại cảm giác đau xót, có thể khiến người ta muốn ngừng mà không được, để lại dư vị vô tận, trong mười năm gần đây, ở đô thành cũng kinh doanh món ăn cay nhiều hơn. Có điều, người bình thường muốn tìm kiếm vị cay để kích thích vị giác thường chỉ sử dụng vị cay của ớt và hoa tiêu, cũng là hai vị cay đặc trưng.

Dưa mù tạt là dưa leo ngâm mù tạc, vừa cay vừa sướng miệng, Phương Niên Niên làm không ngon nếu mua từ một người chuyên làm món này, là lựa chọn tuyệt vời để ăn kèm cùng với cháo trắng.

Đến nơi trồng củ cải, Phương Niên Niên nhìn trúng một cây củ cải lớn rồi chuẩn bị nhổ lên. Phía sau trà quán là một mẫu đất riêng của nhà nàng, bình thường trồng vài loại rau quả, còn xây thêm một cái chuồng gà dựa vào tường, dùng lưới bao quanh phần còn lại để thả rông mấy con gà.

Hàng ngày Phương Thừa Ý đều tích cực đi nhặt trứng gà, mấy năm như một, vô cùng mưu cầu danh lợi. Nghe phụ thân nói, Lương tiên sinh đã đồng ý mang a đệ tới thư viện Kỳ Sơn, ở ký túc trường học một mạch mười ngày nửa tháng không được về, sau này không biết ai sẽ nhặt trứng gà đây...

"Hôm nay sao lại đa sầu đa cảm thế này?" Phương Niên Niên tự hỏi, có lẽ do trời đã sang thu, mùa thu luôn mang cảm giác chia ly, dưới tán lá vàng rơi, những nỗi buồn ly biệt, cảm xúc chia xa lại càng tăng thêm.

Nàng ngồi xổm chỗ trồng hành, đào lên một củ hành, phía trên dính đầy bùn đất, nàng lại giũ mấy cái cho sạch sẽ.



Cách làm bò kho rất đơn giản, thịt bò chần qua, cho vào nồi đất hầm nhừ, cuối cùng cho củ cải cắt khối vào nồi... Phương Niên Niên lấy ra hai cái nồi, đốt than, nấu cả hai nồi một lượt. Chờ nấu xong thì để Lý thẩm bưng cả nồi thịt bò về, ăn xong thì cứ trả nồi lại.

Lý thẩm có mối quan hệ rất tốt với nhà nàng, thỉnh thoảng lại mang chút hoa quả tươi hoặc sấy khô, Phương gia cũng đáp lại chút đồ ngon. Tay nghề Lý thẩm chỉ được xem là nhỉnh hơn Tháp Na một chút, trong nhà phải thuê lão ma tử[5] đến nấu cơm quét dọn, từ chuyện dọn dẹp đến ăn uống, nhà bọn họ rất ghen tị với Phương gia.

[5] Lão ma tử (老妈子): lão bà giúp việc trong nhà.

Khi ráng mây phủ kín chân trời, Phương Khuê giẫm lên ánh chiều tà, gác cần câu trên vai, tay xách hai con cá cùng một chiếc giỏ tôm.

Làn da đỏ ửng lên, ắt hẳn đã phơi nắng một thời gian dài.

Mặc dù nắng chiều chói chang song ánh mắt ông vẫn sáng rõ, hiển nhiên là câu cá vẫn vui vẻ hơn so với ăn chiếc bánh cứng như đá mà lão bà làm.

Tháp Na trừng mắt liếc Phương Khuê, đưa ông một chiếc khăn vải để ông lau tay lau mặt, Phương Khuê cười theo, vui vẻ hớn hở bảo hôm nay thu hoạch không tệ, câu được bốn năm cân tôm sông cùng hai con cá lớn, cá con câu được đều đem thả đi.

Vừa hay Phương Niên Niên cũng muốn làm bánh phồng tôm, mấy ngày trước nàng chỉ tình cờ nhắc đến chuyện này, phụ thân đã nhớ kỹ, mang tôm tươi về nhà.

Thừa lúc mẫu thân không để ý, Phương Niên Niên lén lút hỏi: "Phụ thân, giữa trưa người ăn gì vậy?"

Phương Khuê vội vàng liếc nhìn Tháp Na, thấy thê tử quay lưng về phía mình, ông mới nhỏ giọng nói: "Ta mua hai cái bánh hạt vừng người Hồ, Lý thúc con cũng mang theo chút dưa mù tạt từ nhà, thế là hai người bọn ta ăn món này."

"Há há, người không muốn ăn bánh mẫu thân làm."

"Biết rồi còn nói." Phương Khuê bất đắc dĩ.

Phương Niên Niên cười trộm, thấy mẫu thân xoay người thì vội nói: "A đệ sắp về rồi, nó về thì mình ăn cơm thôi, ăn bò kho, có thêm củ cải ninh cùng."

"Hai phụ tử vừa nhắc gì ta đó?" Tháp Na hỏi.

"Không có gì, không có gì."

Phụ tử Phương Khuê vội vàng lắc đầu, sao có thể để lão bà/ mẫu thân biết bọn họ đang nói về bánh mà bà vất vả làm lại khó ăn vô cùng. Vốn dĩ là vậy, nhưng Phương Niên Niên chắc chắn sẽ khiến nó trở nên ngon hơn, tuyệt đối không lãng phí.

Trong nhà rõ ràng thiếu người, Phương Khuê hỏi: "Thẩm Hựu Dự đâu rồi?"

Phương Niên Niên đáp: "Về nhà rồi."

"Ừ." Thái độ của Phương Khuê cũng như Tháp Na, biết rồi cũng không truy hỏi gì, phảng phất người ở lại mấy ngày qua chỉ là một vị khách qua đường, đã đi là đi, sau khi đi rồi cũng không cần nhắc lại.

Thái độ của Phương Thừa Ý lại kịch liệt hơn nhiều.

Hắn mang túi sách chạy về nhà, nhanh nhẹn rửa mặt rửa tay rồi ngồi vào bàn, ăn hai miếng thịt xong thì cứ thấy sai sai, chính là mất đi một người rồi.

"Người kia đâu rồi?" Phương Thừa Ý vội vàng hỏi.

Phương Niên Niên biết rõ mà vẫn hỏi: "Ai vậy?"

"Là hắn đó, là hắn đó, Thẩm Hựu Dự đó." Phương Thừa Ý chồm lên, ngó ra sau nhà, giống như là sợ Thẩm Hựu Dự rơi vào thùng nước không đứng dậy nổi, phải đợi Phương tiểu gia hắn lôi dậy.

"À, đi rồi."

"Đi rồi?!" Phương Thừa Ý trợn tròn mắt. "Sao hắn có thể đi được!!!"

Phương Niên Niên đè lên vai hắn, ép hắn ngồi xuống, lại bới thêm cơm cho phụ thân cùng Đại Ngưu thúc. Nàng chuẩn bị lên tiếng thì nghe mẫu thân nói: "Người ta có nhà, về nhà thì có làm sao, con lại làm loạn cái gì! Ngồi xuống ăn cơm đi!"

Tháp Na vừa nói vừa nhìn biểu cảm của nữ nhi, thấy nữ nhi không có phản ứng kỳ quái gì, bà khẽ thở dài một hơi.

Phương Thừa Ý không tình nguyện ngồi xuống, song nếu hắn không nghe lời mẫu thân, phụ thân lại trách mắng hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.