"Diệu Pháp hoà thượng có gì hay mà xem?" Phương Niên Niên khó hiểu. 
Đại Ngưu thúc ồm ồm đáp: "Đẹp mắt." 
Phương Niên Niên: "..." 
Diệu Pháp hoà tượng không trẻ, thuở nhỏ nàng từng nghe qua kỳ danh, lúc đó Diệu Pháp hoà thượng cũng khoảng hai lăm hai sáu tuổi, tầm mười năm qua đi, tuổi ngài cũng gần bốn mươi. 
Đại thúc sư thầy sát thủ tình trường? 
Phương Niên Niên gật gù, có phần hợp lý. 
Vừa có khách đến, Phương Đại Ngưu vốn lặng lẽ liền tới tiếp khách. Khách vừa đặt mông xuống ghế, nhìn thấy một nam nhân cao to vạm vỡ, giọng nói ồm ồm, vội rụt người sợ hãi, không kịp chuẩn bị tâm lý nghe Phương Đại Ngưu hỏi muốn dùng món gì đã cắm đầu chạy vội. 
Phương Đại Ngưu lặng người nhìn chiếc bàn trống trơn, nội tâm luống cuống, không biết làm sao, cứ thế nhìn Phương Niên Niên. 
Chao ôi... 
Phương Niên Niên ngẩng đầu nhìn trời, mây trắng ung dung như tiếng thở dài bất lực của nàng, nàng thở hắt ra, việc tìm tiểu nhị là chuyện bắt buộc. 
Bên ngoài dán bố cáo, chốc lát vẫn chưa có ai đến ứng tuyển, Phương Niên Niên chuẩn bị bữa trưa đơn giản là mì xào cho bản thân và Đại Ngưu thúc, sau đấy nằm ngủ trưa dưới bóng cây quế, thật sự là một buổi chiều mỹ mãn. 
Lúc thức dậy, nàng nhìn bầu trời trong vắt, nhất thời cảm khái, nàng mang theo ký ức đời trước đầu thai, thoáng chốc đã ở Đại Tề mười sáu năm, bỏ hết thói quen như không có điện thoại, không có internet, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-gia-tieu-tra-quan/3329001/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.