Xà Vương không kêu gọi thì chẳng ai dám lên gác. Nhưng Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên ra ngoài thông lệ đó. Chàng nghĩ thầm : 
- Chắc đêm qua y không ngủ, nên bây giờ còn mơ màng giấc điệp. 
Cánh cửa chỉ khép hờ. Lục Tiểu Phụng đẩy cửa bước vào. Kim Cửu Linh đưa hỏa tập cho chàng. 
Hỏa tập vừa bật lên lại tắt ngấm rớt xuống ván gác. 
Tay Lục Tiểu Phụng đã lạnh cứng, cầm hỏa tập cũng không vững. 
Ánh lửa vừa loé lên chàng đã ngó thấy cặp tròng mắt của Xà Vương lồi ra ngoài. 
Lão bị người ta cột chết tươi trên giường mây, sợi dây cột chết người bằng đoạn màu tươi thắm. 
Sợi dây buộc kiếm của Công Tôn đại nương cũng bằng thứ đoạn này. 
Lục Tiểu Phụng lại kéo tay Xà Vương. Người chàng đột nhiên run bần bật. 
Tay Xà Vương đã lạnh cứng, lạnh hơn cả tay Lục Tiểu Phụng. 
Kim Cửu Linh cũng không thắp đèn. Hắn biết là nhất định Lục Tiểu Phụng không nỡ nhìn thấy mặt Xà Vương nữa. 
Hắn muốn tìm lời an ủi Lục Tiểu Phụng mà không tìm ra được. 
Người chết cũng như bóng tối. Chết cũng như cảnh âm thầm quạnh quẽ. Con người có ở trong tình trạng này mới cảm giác thấy cái chết là đáng sợ, là sự thực phũ phàng. 
Không hiểu thời gian trôi qua bao lâu, Lục Tiểu Phụng đột nhiên lên tiếng như kẻ mất hồn : 
- Đi! Bây giờ chúng ta đi... 
Kim Cửu Linh ừ hử một tiếng chứ không nói gì. 
Lục Tiểu Phụng lại nói : 
- Nhưng bây giờ tại hạ không muốn đổ bệnh điên sang đầu mụ nữa. 
Chàng cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-gay-troi-nam/43991/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.