Một cơn đau quặn thắt ở bụng khiến Diệp Cửu tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ đang lướt về phía chân trời, tất cả những gì in vào mắt anh là một con chim mệt mỏi bay lượn trên các tầng mây.
Diệp Cửu bình tĩnh ngồi dậy lấy thuốc dạ dày đã lâu không dùng dưới bàn cà phê, một tay che bụng, một tay chống vào thành ghế sô pha cố gắng đứng dậy đi tìm nước.
Không ngờ bắp chân lại truyền đến đau nhức, tê dại đã lâu không cử động đã làm rối loạn động tác của Diệp Cửu. Cánh tay anh không giữ được lực, khiến toàn bộ đệm sofa bị xê dịch.
Diệp Cửu lại ngồi trên mặt đất, tờ giấy vẽ anh giấu vào khe hở giữa sô pha bị gió thổi xuống đất bay đến tay anh.
Anh duỗi chân đợi cơn tê dại qua đi, dựa lưng vào thành ghế sô pha rồi nuốt thuốc giảm đau vào trong miệng.
Khi cơn đau bụng qua đi, Diệp Cửu nhìn chằm chằm vào bản phác thảo trên tay vẫn chưa được họa nét trên khuôn mặt, ngón tay bất chấp mong muốn của chủ nhân muốn phác họa đường nét ấy, lấy ra một cây bút chì rồi bắt đầu tô các nét trên giấy vẽ theo trí nhớ, nhưng vẻ bàng hoàng giữa hai lông mày vẫn chưa tan đi trong chốc lát, bà ấy nói bà chính là mẹ ruột của anh?
Động tác trên tay anh vẫn không ngừng nhưng ký ức lại quay ngược về hai giờ trước:
Người phụ nữ tự nhận là mẹ ruột của anh ngồi đối diện với anh, mắt rưng rưng, môi và răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-duong-va-ca-phe/2227264/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.