Cận Tây Trầm cúi đầu, trán đặt trên trán cô, cười cười không nói.
Ôn Đồng tự ngẫm một hồi, thực sự không hiểu anh rốt cuộc vì nguyên nhân gì lại bảo cô giữ khoảng cách với Chu Ngôn Thành, giữa họ vốn dĩ cũng chẳng thân thiết gì mà!
"Đúng rồi, em còn có một câu hỏi, anh vì sao đột nhiên lại thổ lộ với em vậy, chuyện này thật quá bất ngờ." Ôn Đồng nói.
Từ sớm cô đã muốn hỏi điều này, chỉ là đám người vây xem kia thực quá đông, hơn nữa kẻ đáng ghét Uông Dịch Thiến kia vẫn đang dốc hết sức gây chuyện, cô đành nén lại hoài nghi trong lòng, không có truy tìm căn nguyên.
Hiện giờ chỉ còn hai người, cô cũng không chút kiêng dè đặt vấn đề.
"Rất bất ngờ sao?" Cận Tây Trầm hỏi lại.
"Đương nhiên bất ngờ rồi! Anh rõ ràng nói với em là đang ở trong nước, kết quả đột ngột trở về, còn ở ngay trước mặt công chúng... tỏ tình với cháu gái của mình. Hơn nữa lúc đó em còn đang đánh người, anh nói như vậy còn không bất ngờ à?" Ôn Đồng tức giận.
"Thế em cảm thấy khi nào mới không bất ngờ?" Cận Tây Trầm hỏi lại.
"Ờ thì..........." Ôn Đồng hiện thời cũng nói không được.
Đúng nhỉ, lúc nào thì mới không bất ngờ chứ?
Nhớ nhớ thương thương bao nhiêu năm, vẫn luôn muốn có được vật chưa bao giờ dám hi vọng xa vời kia.
Bất ngờ như vậy rơi vào trong lòng mình, đầy ắp ngập tràn, bất luận là lúc nào cũng đều cảm thấy bất ngờ ấy nhỉ.
Nhưng ngẫm nghĩ, cho dù anh nghiêm túc, cô vẫn cảm thấy ở trước mặt người như Uông Dịch Thiến tỏ tình, thật không tốt.
"Thế lỡ như Uông Dịch Thiến quay về nói lung tung với ký giả thì làm sao?" Ôn Đồng lo lắng.
"Cô ta không dám đâu." Cận Tây Trầm nói.
Hửm?
Ôn Đồng hồ nghi liếc anh một cái, sao lại chắc chắn như vậy.
"Hiện giờ cô ta trốn ký giả còn không kịp, sao lại chủ động tìm họ. Nặc danh tung tin cũng không có ý nghĩa vì sẽ không có ai tin, nếu như dùng tên thật mà tung tin thì tin tức về cô ta so với chúng ta còn đáng xem hơn, nếu còn chút đầu óc thì cô ta sẽ không làm chuyện tổn thương địch tám trăm mà tổn hại mình một ngàn như vậy." Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng gật gật đầu, có đạo lý.
Cận Tây Trầm dùng hai ngón tay nâng cằm Ôn Đồng, cười: "Sao còn muốn hỏi gì ư?"
Cô lại bắt đầu căng thẳng, không phải lại muốn hôn cô chứ.....Không được đâu, ở đây kẻ qua người lại, tin tức thổ lộ kia gần như đã gợi lên muôn nghìn lớp sóng, lại thêm những người nổi tiếng hiện đang ở nước ngoài, trong nước càng dậy sóng.
Ai biết lo lắng trong lòng cô còn chưa nghĩ xong thì đã bị anh ôm lấy, cằm nhẹ nhàng gác trên vai cô, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo đôi chút thở dài của anh: "Đồng Đồng, anh cũng là một người đàn ông bình thường."
"Hửm?" Ôn Đồng ngạc nhiên.
"Anh cũng biết ghen, cũng biết sợ hãi." Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng một lần nữa ngây ra, chút ý thức còn sót lại cũng bị câu này lần nữa đánh tan.
Trong ký ức của cô, Cận Tây Trầm mạnh mẽ mà lạnh lùng bình tĩnh, chưa bao giờ có việc gì anh không giải quyết được. Cho nên trong khoảng thời gian dài rất nhiều người cho rằng anh vững vàng như thiên thần, hoàn toàn tin tưởng ỷ lại vào anh.
Thế nhưng, người đàn ông này cho dù có mạnh mẽ thế nào đi nữa, anh vẫn là một người đàn ông bình thường.
Họ đã quên, Ôn Đồng cũng quên.
Ghen? Sợ hãi?
Không, kỳ thực cho dù mọi người không quên, có người nhắc đến nhận định này về Cận Tây Trầm thì cũng không có ai tin, mọi người chỉ cảm thấy đây vốn chính là đầm rồng hang hổ!
Mạnh mẽ như Cận Tây Trầm, sao có thể có cảm xúc luống cuống như vậy được? Dù là ai cũng sẽ không tin đâu.
Nhưng đây là sự thật, bỏ đi ánh hào quang chói lọi cùng địa vị của anh, anh đích thực có những cảm xúc như người bình thường.
Anh cũng sẽ hi vọng người mình thích đáp lại mình, đối với người mình thích trong lòng sẽ ghen tuông cùng với lo sợ mất đi, hơn nữa người này còn không phải một cô gái bình thường, cảm xúc đối với anh có thể chỉ là một cô cháu gái có thân tình với trưởng bối.
Dưới tình huống như vậy, lo sợ của anh đích thực so với người thường hẳn là nhiều hơn vài lần ấy chứ!
Ôn Đồng ôm ngược lại anh, ở trên vai anh vỗ nhẹ.
"Vậy nếu như có một ngày em rời xa anh, anh có khóc không?" Ôn Đồng cười.
Thật ra lúc này cô thật sự cười không nổi, chỉ cố nặn ra nụ cười mà thôi, đối mặt với một Cận Tây Trầm như vậy, cô không có chút năng lực chống cự, chỉ muốn ôm lấy anh, hôn anh, đáp lại trái tim cô đơn bao nhiêu năm của anh.
Dù sao đây cũng là mong mỏi suốt nhiều năm của cô.
Chờ anh quay đầu, đáp lại tấm lòng của mình.
"Sẽ không." Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng lần nữa cứng người, nhưng nghe thấy Cận Tây Trầm nói: "Anh lớn hơn em chín tuổi, nếu rời đi thì cũng là anh đi trước. Chỉ sợ lúc đó em còn rất trẻ, còn anh thì đã già rồi."
"Cho nên chúng ta nhất định phải sống thật tốt, bất luận thế nào, phải sống." Ôn Đồng nói.
Câu này cô nhả từng chữ rõ ràng, nói rất nghiêm túc. Như là nói với Cận Tây Trầm, kỳ thực càng là nói với chính mình.
Sống sót? Cô so với bất kỳ ai còn muốn sống hơn.
Tình yêu giống như hoa nở mưa rơi sấm gầm chớp lóe, không ai biết được nó rốt cuộc sẽ đến vào lúc nào, việc có thể làm chính là lặng lẽ chờ đợi.
Đối với tình cảm này, Ôn Đồng và Cận Tây Trầm đều là những người âm thầm đợi chờ, may mà họ đã đợi được.
Có lẽ quá khứ lẫn tương lai đều không thể khẳng định được điều gì, nhưng thứ duy nhất có thể xác định chính là, từ lúc đôi bên gặp gỡ thì đã bắt đầu thuộc về đối phương, mãi cho đến khi sinh mạng kết thúc.
**
"Tu Trúc, anh liệu có thể thương lượng một chút, đeo trang bị thì hơn chứ? Hình như Ôn Đồng lúc trước chuẩn bị như thế, đeo dù nhảy hay là dây thừng gì đó, như thế này thực quá nguy hiểm rồi." Uông Dịch Thiến nói.
Đối mặt với hiện thực, chị ta cuối cùng vẫn phải nhận sai, không đeo trang bị an toàn? Đùa chắc.
Trước mặt là tuyển thủ thể thao mạo hiểm chuyên nghiệp, mặc dù không thi đấu nhiều năm nhưng chung quy bản lĩnh sẽ không biến mất, có hay không có dây thừng, với anh ta mà nói chẳng ảnh hưởng gì cả.
Nhưng chị ta thì khác đó, chị ta sợ độ cao!
Chị ta biết cực ít về thể thao mạo hiểm, lại còn không chút kinh nghiệm, như vậy tính ra không phải chết chắc!
"Bây giờ cảm thấy Ôn Đồng làm mọi việc đều rất đáng tin cậy rồi? Thật phiền phức, Uông Dịch Thiến không phải tôi nói cô, lòng dạ này của cô không nên ở trong giới giải trí." Lâm Tu Trúc nói.
"Tôi trước đây cũng không biết cô ta thật lòng, ai bảo cô ta đối với Lộ Lộ như vậy, đừng trách người khác nghĩ như thế." Uông Dịch Thiến hừ lạnh, chị ta tuyệt đối sẽ không thay đổi cách nhìn về Ôn Đồng.
"Con bé đối với Lộ Lộ thế nào? Tôi nói cô cháu hai người đúng thật là, không phải người một nhà không vào chung một cửa, bụng dạ cũng đen tối như nhau. Ôn Đồng đối với Diêu Lộ ra sao? Tự bản thân cô ta không thể đóng, điều này cả đạo diễn lẫn cả đoàn đều rõ như ban ngày, không tin cô kêu cháu gái mình tới hỏi thử xem đây có phải sự thật không, hơn nữa Ôn Đồng ở bên ngoài nói đấy chính là cháu cô đóng, còn nói mặc đồ trượt tuyết có quỷ mới biết là ai, không phải trong lòng có quỷ mới ầm ĩ đến mù trời mịt đất như vậy à, thực buồn cười." Lâm Tu Trúc bị chị ta chọc điên, tức quá hóa cười.
"Theo lời anh nói thì cô ta chính là một người tốt hiểu ý người khác? Anh đừng quên trên mặt tôi còn có vết thương này, la ai đánh anh hẳn là không quên chứ." Uông Dịch Thiến cười lạnh, cố ý quay vết thường về phía Lâm Tu Trúc.
"Cô không phải muốn đem cái này ra uy hiếp tôi chứ, có ý gì? Tôi với Ôn Đồng có chút xíu quan hệ à? Con bé đánh hay không đánh cô đối với tôi chả có ảnh hưởng gì." Lâm Tu Trúc cười lạnh.
"Tôi đương nhiên biết không thể uy hiếp anh, còn Ôn Đồng thì thế nào? Cận Tây Trầm nữa? Anh đừng tưởng rằng hiện giờ tôi phượng hoàng sa lầy thì các người lừa gạt được tôi, tôi còn có fan thay tôi lấy lại công đạo. Sức mạnh mạng anh từng nghe chưa? Anh cảm thấy người tuổi tác như tôi không đối phó nổi với một đứa nhóc con Ôn Đồng à?" Uông Dịch Thiến không chút sợ hãi, ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm, chị ta hiểu sức mạnh của cộng đồng mạng hơn bất kỳ ai.
Bọn họ không tự mắt chứng kiến quá trình sự việc diễn ra, cái nhìn thấy chỉ có kết quả, tùy tiện để người khác châm ngòi một câu thế nào, họ liền có thể lao đầu vẽ ra vô số quá trình.
Ôn Đồng đấu với chị ta? Ha ha.
"Nói ra cô có thể không tin, bỏ đi những black fan hiện giờ của cô, số fan còn lại thật sự yêu mến không đông bằng Ôn Đồng, cô tin không?" Lâm Tu Trúc nói, cầm lấy điện thoại vào weibo.
Ba ba ba... ngàn vạn? (30,000,000)
Con nhóc con mới vừa trưởng thành này vậy mà lại có nhiều fan như thế? Không thể nào, fan ảo thì có!
Uông Dịch Thiến không dám tin nhìn lượng fan kia, mắt mở trừng trừng hết nửa ngày, không nói một lời.
"Win, chắc là cô từng nghe qua?" Lâm Tu Trúc hỏi.
Uông Dịch Thiến đương nhiên biết, dù không phải trong giới giải trí nhưng thiếu nữ tuyển thủ thể thao mạo hiểm thiên tài gây chấn động giới giải trí Win, không cho người thấy dung mạo thật, cũng không dùng tên thật xuất chiến. Nhưng cùng với team giành ltừng chức từng chức quán quân giải chuyên nghiệp tại các đại hội quốc tế,, thậm chí có rất nhiều công ty đều muốn ký hợp đồng với cô gái này, chính là vì nhìn thấy triển vọng của cô.
Không ngờ người này chính là Ôn Đồng!
"Ra vẻ huyền bí, ha ha." Uông Dịch Thiến khịt mũi khinh bỉ.
Lâm Tu Trúc cười, cũng không giải thích nhiều với chị ta, nói với chị ta mấy điều này, không cần thiết.
Ôn Đồng tuyệt đối không phải ra vẻ huyền bí, cô chỉ không dám dùng tên thật, sợ bị Cận Tây Trầm biết mà thôi, dù sao anh trước giờ không đồng ý để cô đi làm những việc nguy hiểm như thế.
"Uông Dịch Thiến, nếu như cô thật sự cứ như vậy mãi thì tôi có muốn cũng không giúp được cô." Lâm Tu Trúc cũng không định tiếp tục tán dóc với chị ta, hiện giờ đầu óc chị ta đã không suy nghĩ được làm thế nào cứu vớt sự nghiệp của mình để cố gắng mà chỉ là làm cách nào có thể trả thù Ôn Đồng.
Tâm tính như vậy, anh ta thật sự không có cách nào.
"Được rồi, anh muốn giúp tôi, kêu Ôn Đồng và Cận Tây Trầm xin lỗi tôi, đồng thời bồi thường tổn thất của tôi." Uông Dịch Thiến nói.
"Cô tỉnh táo chút đi, chúng ta rõ ràng đều biết đấy là không có khả năng. Dựa vào lương tâm mà nói Ôn Đồng không hề có lỗi với cô lẫn Lộ Lộ, trái lại cô nhằm vào con bé, làm bị thương người khác còn không áy náy. Con bé sau đó nhận cái găng tay thì đã quyết định không truy cứu, cô không nên ở trên weibo tiếp tục bôi nhọ con bé. Nếu như không phải như vậy, Cận Tây Trầm cũng không bảo công ty đóng băng cô, cô đến bây giờ còn không biết cái sai của mình, quá không biết điều đó!" Lâm Tu Trúc cũng thực sự nổi giận, đối diện với người dầu muối không ăn như thế này, đích thật khó mà khơi thông.
"Nhưng tôi cũng bị thương, tính thế nào hả?" Uông Dịch Thiến bắt đầu gào lên.
"Cô còn dám nhắc vết thương của cô! Cô không đi chửi người khác thì sẽ bị con bé đánh à? Con bé không đánh cô tàn phế đã là xuống tay nhân nhượng rồi." Lâm Tu Trúc nổi cáu.
"Được, chỉ cần cô ta có thể để tôi trở về cuộc sống trước đây, mọi việc đều xóa bỏ." Uông Dịch Thiến nói.
Chị ta thật sự chịu thua, so với Ôn Đồng, so với Cận Tây Trầm, chị ta rốt cuộc biết mình không phải là đối thủ, nhưng bao nhiêu năm hào quang bao phủ, trong nhất thời bắt chị ta tiếp thu sự thật bị người khác áp đặt một cách thản nhiên thì quả thật không phải chuyện đơn giản.
Đúng, chị ta càn quấy, không coi ai ra gì, kiêu căng hống hách, đây đều là do fan dưỡng thành mà ra.
Chị ta biết, nhưng không có cách sửa đổi, nhiều năm được tâng bốc, chị ta đã quen được chúng tinh phủng nguyệt, cho dù có sai cũng có người nói với chị ta đấy là cái sai của bạn, tìm cớ thay chị ta trước rồi.
Nhất thời có người dứt khoát gay gắt nói với chị ta, cô sai rồi, chị ta thật sự khó mà chấp nhận.
Cho nên chị ta nhất định phải thấy Ôn Đồng ngã xuống, nhưng không ngờ, từng bước từng bước, trái lại người không quay lại được lại chính là mình.
Lẽ nào chị ta thật sự nên nghiêm túc cẩn thận ngẫm lại chính mình?
"Haha, câu này của chị, hình như là tôi xin lỗi chị?" Ôn Đồng cười.
Uông Dịch Thiến bỗng nhiên quay lại, Ôn Đồng không biết từ khi nào đã đứng ở chỗ cách hai người họ không xa, đang khẽ cười với chị ta, bên cạnh là Cận Tây Trầm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]