Chuyển ngữ: Mic 
Sáu năm rồi, không ai hiểu Cận Tây Trầm hơn cô. 
Gần như không cần ngẫm nghĩ, cô cũng biết Cận Tây Trầm tuyệt đối đang cố ý che giấu. Nhưng quan trọng ư? Ôn Đồng cảm thấy không quan trọng, cô tin tưởng Cận Tây Trầm, tin tưởng anh hơn bất kỳ ai. 
"Vậy em hỏi anh một câu được không, vì sao anh lại nhận nuôi em? Đừng có lại nói với em mấy lời đại loại như anh được ba em tín nhiệm gì đó, không đủ thuyết phục." Ôn Đồng nói. 
"Hửm? Em ngay cả bút tích của ba mình còn không chịu tin, nhưng lại tình nguyện tin tưởng anh?" Cận Tây Trầm nhíu mày. 
"Không phải vì em cảm thấy quá may mắn đó ư? Chính vì sự tin tưởng này, anh không thể nào lại nói dối em nữa, nói đi." Ôn Đồng phớt lờ sự chế nhạo trong lời nói của anh, cố chấp yêu cầu đáp án. 
"Ba em có ơn với anh, anh đến trả ơn. Như vậy em có tin không?" Cận Tây Trầm tư lự một lúc, nghiêm túc nói. 
Ôn Đồng cười ha ha: "Em năm nay mười tám, không phải tám tuổi." 
"Năm đó anh theo ngành y chính là quay lưng lại với gia đình, vì vậy cuộc sống vô cùng khó khăn, ngay lúc anh cần sự hỗ trợ nhất thì ba em đã giúp đỡ anh, giúp anh bước qua thời khắc gian nan nhất của cuộc đời, vì vậy lúc anh nghe nói ba em cần giúp đỡ, lập tức đưa tay tương trợ, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại là anh được lợi." Cận Tây Trầm cười, nhưng ánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-duong-tien-sinh-than-ai/2177642/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.