Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Mic
Bên này, Lanya mặc dù không phải lo lắng bệnh AIDS của mình lây truyền cho người khác nữa, nhưng vẫn rất sợ người khác coi thường mình.
Mãi tới khi càng lúc càng đi tới chỗ bế tắc, ngay cả con mình cũng không nhận, quyết tâm dự định tuyệt thực tự tử, lúc này mới phát sinh sự việc bị đói ngất đi.
"Chị ta vậy mà ngay cả con mình cũng không nhận, còn một lòng muốn chết. Không biết liệu có phải thực sự không biết chúng ta vì cứu chị ta mà tốn bao nhiêu công sức, bác sĩ chịu uy hiếp lớn cỡ nào. Còn tuyệt thực, thảo nào bị AIDS, chính là vì dốt nát vô tri." Y tá mỉa mai liếc Lanya một cái, biết cô ấy dù sao cũng nghe không hiểu tiếng Trung, càng nói càng quá.
Tiểu Hầu hết hồn len lén nhìn Cận Tây Trầm, sắc mặt anh càng lúc càng u ám, vì thế lén đá y tá một cái, nhắc cô ấy đừng nói nữa.
Y tá lại hừ: "Muốn tôi nói, bác sĩ anh đừng có cứu chị ta nữa cho phiền, muốn chết anh cứ để chị ta đi chết, lãng phí thức ăn cùng đường gluco của chúng ta, cũng lãng phí hi vọng sống sót của người khác."
Cận Tây Trầm cười: "Lãng phí hi vọng được sống? Đã thế cho tôi hỏi, cô đến Kenya để làm gì?"
Tiểu Hầu thấy ý cười rõ rệt của anh, trong lòng càng cuống quýt: lão đại anh có giận thì cứ bùng phát, đừng cười! Cái này so với mắng người còn đáng sợ hơn đó!
"Đương nhiên là cứu người." Y tá nói.
"Hay cho câu hành y cứu người. Cô làm y tá, bệnh nhân ở ngay trước mắt cô đói bụng ba ngày cô không phát hiện? Cô nói với tôi là chị ta một lòng tìm chết? Chị ta chết thì cô chính là đồng lõa!" Cận Tây Trâm cuối cùng nổi giận, đập lên mặt bàn cái RẦM, khiến lọ cồn bằng inox hình cầu cũng bị rung, tâng lên mấy cái.
"Tôi.............." Y tá sợ giật thót, cụp mí mắt lầu bầu: "Vốn chính là vậy mà........."
Tiểu Hầu che mặt bi ai: "Chết chắc rồi."
"Cô nghĩ rằng mạng người trong mắt cô còn không bằng một muỗng đường gluco? Là nhân viên hộ lý, cô không có được sự kiên nhẫn cùng nhân từ cơ bản, cô chỉ mong mỗi một bệnh nhân đều tự mình có sẵn ý chí muốn sống kiên cường, tự mình khỏe mạnh có phải không. Ở trong mắt cô họ liệu có phải nên tự mình đi kê thuốc rồi lại tự mình truyền dịch? Mộ Mộc, gửi cô ta tới Nairobi." Cận Tây Trầm nhìn cô ấy, cười lạnh một tiếng.
Tiểu Hầu và Nhị Triều đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng. Cận Tây Trầm bình thường mặc dù nghiêm khắc, giày xéo người ta không thương tiếc cũng không phải là không có, bởi vì đối mặt với sinh mệnh, khinh suất chính là giết người!
Mặc dù nghiêm khắc, nhưng anh tận tụy chỉ dạy mọi người tri thức y học, cũng chưa bao giờ giận đến đuổi đi.
Huống hồ người tình nguyện tới Kenya cũng không nhiều, thành viên của tổ chức bác sĩ không biên giới vẫn luôn ở trong tình trạng thiếu người trầm trọng, người chết lại càng là chuyện bình thường chả đáng gì, thế nên cho dù có bác sĩ y tá nào ở đây mắc sai sót thì cũng có thể giấu giếm cho qua.
Miễn là giấu được Cận Tây Trầm, không bị anh biết được thì căn bản cũng có thể thoát được một kiếp.
"Bác sĩ, tôi sai rồi. Lần sau tôi cam đoan sẽ không như vậy nữa, nếu như tôi không ở đây đủ một năm, ông nội tôi..............." Y tá vừa nghe sắp bị gửi trả về nước, mắt liền đỏ quạch.
"Mạng người không có cơ hội cho lần sau, trở về nói với ông nội cô, tôi không dẫn cô theo." Ngữ khí Cận Tây Trầm kiên quyết.
"Về nước cô có thể đi làm trong bệnh viện của ông nội cô như thường, nhớ đừng có qua loa sơ suất nữa, sinh mạng vĩnh viễn không có cơ hội lần thứ hai, hi vọng cô có thể thật sự trân trọng." Mộ Mộc an ủi.
Tính cách Cận Tây Trầm cô rõ nhất, làm trợ lý của anh năm năm, biết điều anh không khoan dung nhất chính là coi thường sinh mạng.
Y tá tức tối theo Mộ Mộc ra khỏi lều, cắn răng cười lạnh: "Trình độ nghiêm túc với sinh mạng của anh ta gần như là tới mức cực đoan, liệu có phải vì lúc nhỏ từng trải qua tuổi thơ bi thảm gì đó. Cha không thương mẹ không yêu?"
Mộ Mộc cũng cười lạnh: "Cô thực sự không thích hợp ở lại Kenya."
"Tại sao?"
"Nếu như cô từng chứng kiến hàng vạn người mắc bệnh thổ tả, nhưng phát hiện hai tay mình vốn không nhanh hơn lưỡi hái tử thần, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mạng như thể mang theo vết sẹo trôi qua ngay trước mắt mình. Nếu như cô ở trong căn lều nơi nơi đều bốc lên mùi xác chết, liên tục cứu người hơn mười hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cứu vớt lại được một mạng của người bị thương, cô sẽ không u ám suy đoán quá khứ của người khác như vậy." Mộ Mộc nói.
Mặt y tá nháy mắt tái xanh, rồi lại nhanh chóng đỏ bừng, nửa ngày trời cũng không ư không hử một tiếng, trở về lều thu dọn hành lý của mình.
**
Từ vụ chocolate lần trước, Ôn Đồng cảm thấy cô và hai mẹ con Lanya và Yita đã nảy sinh tình hữu nghị sâu sắc.
Ngoại trừ cậu nhóc không còn cởi vòng tay tìm cô đánh nhau nữa thì đứa trẻ này đích thực ngoan vô cùng, cô từ từ dạy cậu bé một chút từ vựng tiếng Anh đơn giản, đương nhiên vẫn là hoàn toàn dựa vào tài phiên dịch của Cận Tây Trầm.
Hôm nay, đang ăn cơm.
Yita chạy qua, thở hổn hà hổn hển nói với cô, huyên thuyên liến thoắng hết nửa ngày cô cũng nghe không hiểu.
Ôn Đồng cho rằng cậu bé đói bụng, từ trên bàn đưa miếng bánh ugali qua cho cậu nhóc.
Cậu bé cuống lên, từ sau lưng mở ra một bức tranh, giấy là xé ra từ chiếc hộp đựng dược phẩm trong khu trại.
Trên đó là hai đứa trẻ tay trong tay vui vẻ, trên cổ treo vòng hoa chocolate. Mây trên trời có hình bươm bướm, bên cạnh còn vẽ mấy người mặc áo khoác màu trắng.
Góc dưới bên phải viết mấy chữ Basicili xiêu vẹo, Ôn Đồng không hiểu, tiện tay đưa cho Cận Tây Trầm ở bên cạnh.
"Còn chocolate không?" Cận Tây Trầm nói.
"Dạ?"
"Thằng bé nói, còn chocolate không?" Cận Tây Trầm lặp lại lần nữa.
Ôn Đồng hiểu ra, lập tức dùng tiếng Anh nói có, cẩn thận gấp bức tranh lại, cũng bảo Yita đợi một lúc sẽ đi tìm đưa chocolate cho nó.
Yita gật gật đầu, vui vẻ chạy đi.
Tiểu Hầu bưng chén, len lén sán tới xem bức tranh, kết quả vừa nhìn liền thấy không đúng, kinh hãi làm rơi chén xuống đất, kêu lộc cộc lăn mấy vòng, dừng ngay dưới chân Cận Tây Trầm.
Vừa ngước lên, phát hiện cái người vừa rồi thản nhiên nói dối vẫn cứ mặt không đổi sắc mà ăn cơm, thì lại cúi đầu lần nữa.
"Cái này rõ ràng viết là em thích chị, đợi em lớn lên sẽ cưới chị nhé, sao lại biến thành muốn chocolate rồi. Lạ thật, lẽ nào là mình nhìn nhầm, lão đại ắt hẳn sẽ không lừa gạt người khác đâu, không thì đọc lại lần nữa, đúng, đọc lại lần nữa....." Tiểu Hầu lầm rà lầm rầm tự nói một mình, lại dài cổ ra xem.
Cận Tây Trầm: "Ăn không nói ngủ không nói, hồi tiểu học giáo viên không dạy cậu à?"
Tiểu Hầu gục đầu, được rồi, khí phách hơn, bình tĩnh hơn, mặt dày hơn, cậu cam bái hạ phong.
So về phúc hắc không có giới hạn, lão đại mới là đầu bảng, là ngôi sao vĩnh viễn không tắt.
Tiểu Hầu ngồi ăn cơm mà như có điều suy nghĩ, Nhị Triều và Mộ Mộc thảo luận về tình hình tiêm ngừa vắc xin bệnh than. Tam Họa đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: "Thầy, tộc trưởng tộc Masai nói thầy có mặt là được, còn tặng quà gì chứ. Huống chi nếu như không phải thầy cứu vợ và con gái ông ấy thì đã không có ông ấy bây giờ rồi."
"Tân hôn tặng quà là điều nên làm." Cận Tây Trầm nói.
Tiểu Hầu bà tám, lập tức tiếp lời hỏi: "Vợ và con gái ông ta bị bệnh gì? Cứu cùng một lúc lẽ nào là bệnh truyền nhiễm?"
Nhị Triều cũng hiếu kỳ ngước lên, Tam Họa nói: "Đỡ đẻ."
"Phụt........" Tiểu Hầu trực tiếp phun ra, Nhị Triều thì vẻ mặt sùng bái.
"Trời ơi, lão đại, anh ngay cả đỡ đẻ cũng làm được sao, quá ư nghịch thiên rồi đó, anh không phải là tinh thông nội khoa ngoại khoa sản khoa nhi khoa gì gì đó của bệnh lý học đó chứ.......Có điều mặc dù nói vậy, anh nhất định cũng có cái không am hiểu đúng chứ."
Cận Tây Trầm dừng đũa, tựa hồ thật sự suy nghĩ, nửa ngày thì nói: "Ừ, tôi không có gì không am hiểu cả."
Đây là đáp án đã qua cân nhắc à? Đúng không đó!!!
Bộ anh không thể nào khiêm tốn một chút được chắc! Mọi người nước mắt đầy mặt, học y bao nhiêu năm, tóm lại cảm thấy mình đã rất lợi hại rồi, kết quả còn có một ngày bị đả kích như vậy, còn là một kích thảm hại.
"Y học không có đường tắt, chăm chỉ nghiêm túc mới là số một." Cận Tây Trầm nói.
Tiểu Hầu lập tức tìm lại được cảm giác tự hào, cậu liên tục nhảy lớp, cầm được bằng bác sĩ, điểm này cậu vẫn rất chi tự tin.
"Lão đại anh cũng là nhờ siêng năng cần mẫn hơn tụi em."
"Không phải, tôi là đem phương diện thiên phú phát huy tốt hơn hẳn." Cận Tây Trầm bình thản nói.
Mọi người một lần nữa im lặng, quá chi đả kích người khác rồi aaaa!!!!!!!!
Để không bị công kích, mọi người đồng loạt tự giác ăn cơm, cũng không mở miệng tìm ngược nữa. Trên bàn cơm nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chén đũa va lạch cạch lên bàn.
A!
Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên, ai nấy mặt mày đều biến sắc, kế đó là một trận rung lắc dữ dội.
Bàn ăn đột nhiên sụp xuống, ghế nhựa rung loạn trên đất, cảnh vật trước mắt nhanh chóng xoay chuyển đảo điên, vô số phòng ở đổ sập, tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng.
Mọi người gần như nghĩ đến trước tiên là, động đất!
Thiên tai hủy diệt ở mức độ cực lớn thế này ở Kenya kỳ thực nguy hiểm không lớn, tổn hại cũng thấp, bởi vì nhà cửa của họ là dùng vỏ cây ghép lại mà thành, sập không chết người.
Nhưng không chết người là một chuyện, hủy hoại nhà ở lại là chuyện khác, hơn nữa cũng có tổn thất về mặt tài sản, họ kiếm được đồng tiền so với người khác còn gian nan vất vả hơn.
Cận Tây Trầm tức tốc sắp xếp công tác cứu hộ tiếp sau đó, còn mình thì mau chóng cầm loa cầm tay lên, chạy tới khu đất trống, tốc độ nói cực nhanh tiến hành sơ tán mọi người.
"Tất cả mọi người hãy tới khu đất trống, nếu như bị thương, không thoải mái, trước hết xin hãy đến trong lều chúng tôi tiến hành chữa trị."
Mọi người vừa nghe liền lập tức chiếu theo lời của Cận Tây Trầm, nhanh chóng tập hợp sang phía này, chẳng mấy chốc gần như đã tập hợp xong, chỉ còn thiếu ba bốn người, không nỡ rời đi ngôi nhà của mình.
Ôn Đồng trông thấy Yita đang run rẩy đứng sau gốc cây, muốn qua đây nhưng hình như không có sức, sống chết ôm lấy thân cây không buông.
"Yita, mau qua đây, bên đó nguy hiểm." Ôn Đồng sốt ruột la to.
Yita muốn trả lời, một giây sau liền gục xuống.
ĐOÀNG!
Một tiếng súng vang lên tựa như thiên lôi giáng bổ ngay trước mắt Ôn Đồng, Yita bị một viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu, cướp đi mạng sống!
Ôn Đồng lập tức dại ra, toàn thân cứng đờ ngay tại chỗ, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Tác động của tiếng súng đến màng nhĩ hãy còn duy trì, âm thanh ong ong vẫn quanh quẩn bên tai như cũ, đồng thời còn có cả tiếng của Yita vang vọng.
Ngay sau đó là vô số tiếng súng nối nhau liên tiếp hết đợt này đến đợt khác, những người tập hợp cùng một chỗ không bị đạn lạc bắn trúng, ngược lại là mấy hộ hãy còn lưu luyến không nỡ rời nhà, lần lượt bị đả thương thậm chí bị bắn chết!
Cận Tây Trầm phản ứng nhanh nhất, gọn gàng mau lẹ chỉ huy: "Tất cả mọi người trước vào trong lều, những việc khác tôi sẽ giải quyết, mau!"
Anh vừa dứt lời, ai nấy đều như ong vỡ tổ chen chúc chạy về phía lều, chạy đi có lẽ có thể sống sót, không đi thì sẽ một phát nổ đầu, giữa sống và chết, ai cũng sẽ không khiêm nhường.
"Mọi người cũng vào đi." Cận Tây Trầm nói.
Người lên tiếng đầu tiên là Tiểu Hầu, cậu trước giờ là người có lời thì sẽ không nhịn được: "Lão đại, anh đừng nghĩ sẽ lại tống bọn em đi, tự mình đối mặt với nguy hiểm một mình, lần trước bị anh lừa gạt trở lại căn cứ, kết quả anh một mình đứng trên quả bom suốt một ngày một đêm! Lần này nói thế nào em cũng không đi, cho dù sau chuyện này anh có giáo huấn em một năm hai năm ba năm bốn năm, nói không đi tức là không đi, tuyệt đối không đi."
"Bác sĩ, chúng tôi không đi." Mộ Mộc cũng lập tức tiếp lời.
Kế đó là Tam Họa: "Thầy, bọn em đều là người không sợ chết, đến nơi này tức đã không cầu mong bình bình an an, không có lý nào cuối cùng lại để thầy bảo vệ tụi em."
Ngay cả Nhị Triều trước giờ thành thực kiệm lời cũng mạnh mẽ thốt ra một chữ: "Đúng."
Ôn Đồng đứng sau lưng họ, nhìn mọi người mỗi người một câu nói đến thành tâm thành ý, cảm động vô cùng.
Chính cô cũng không định xen vào, nhưng trong lòng thì đã kiên định, tuyệt đối không bỏ rơi Cận Tây Trầm còn mình thì trốn đi.
Về phần lên tiếng hay không, không quan trọng.
Dù gì anh cũng không nghe, cũng không đồng ý, càng không thể hiểu.
Lúc đương đầu nguy hiểm thế này, cô chỉ muốn đứng đằng sau anh, làm bất kỳ điều gì có thể giúp đỡ cho anh, chứ không phải tranh cãi với anh.
"Được, thế thì ở cạnh nhau. Xem thử bọn họ muốn gì." Cận Tây Trầm nói.
Lúc nói lời này, ánh mắt anh lướt qua gương mặt mỗi người, trên những gương mặt tuổi trẻ nhưng lại đầy ý chí lộ ra khí thế không chút sợ hãi, ánh mắt ai nấy đều lấp lánh ánh sáng.
Cuối cùng, ánh mắt anh rơi trên gương mặt cô, hé miệng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.
Có điều lúc quay đi thì căn dặn mọi người: "Nếu như xảy ra bất kỳ chuyện gì, bảo vệ tốt cho chính mình."
Tiếng súng đột nhiên ngưng lại, bốn người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen khiêng một cái băng-ca nhanh chóng chạy qua, động tác dù nhanh nhưng không một chút xóc nảy tới người đàn ông nằm trên cáng.
Người đàn ông cầm đầu đi tới, thân mình thẳng tắp tựa cây lao, đứng trước mặt Cận Tây Trầm: "Hãy cứu ông chủ tôi."
"Anh đả thương bệnh nhân của tôi, còn có thể hại chết họ, vì cứu anh ta?" Cận Tây Trâm đón nhận ánh mắt anh ta, cười lạnh một tiếng.
"Cứu người!" Người đàn ông lặp lại lần nữa, lần này trực tiếp chĩa họng súng vào thái dương Cận Tây Trầm.
"Lão đại!"
"Bác sĩ!"
"Thầy!"
"Cận Tây Trầm!"
Trông thấy một màn như vậy, những người có mặt đều thất thanh thét lên, bao gồm cả những người dân Kenya. Vào thời điểm này, Cận Tây Trầm ở trong lòng họ so ra còn đáng tin cậy hơn cả thiên thần ở chốn xa.
Vào giờ phút này, thiên thần gặp nguy hiểm, bị người ta chĩa súng vào đầu, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng, bóng ma ấy thoáng chốc bao trùm lên mảnh đất Kenya.
Mà trong những người này, không ai căng thẳng hơn Ôn Đồng, cô hận không thể để cây súng ấy chĩa vào đầu của chính mình!
"Không cứu." Cận Tây Trầm nói, tốc độ chậm rãi vô cùng.
Bình thản khiêu khích, ngữ điệu không chút thay đổi, trực tiếp chọc giận người đàn ông, họng súng đen ngòm càng ra sức chĩa vào huyệt thái dương của anh, thậm chí bắt đầu chuẩn bị bóp cò!
"ĐỪNGGG!" Ôn Đồng khản giọng thét lên, âm thanh run rẩy vô cùng.
"Anh có nghĩ rằng, vài phút sau khi tôi chết rồi ông chủ của anh cũng sẽ chết? Đúng thật là, bởi vì anh ta có thuộc hạ vô năng như anh mà cảm thấy nhục nhã." Cận Tây Trầm vẫn như cũ thản nhiên châm chọc.
Người đàn ông nổi điên, nhưng lại không dám thật sự giết chết anh, dù sao ở đây, chỉ có Cận Tây Trầm mới là người duy nhất có thể cứu sống ông chủ của anh ta.
Ai biết được, một giây sau họng súng của anh ta đã nhắm thẳng tới Ôn Đồng đứng ở sau chót!
"Cô gái kia rất lo lắng cho mày đó, hẳn là muốn chết thay mày. Không biết là, mày cam lòng để cô gái ấy chết không?" Người đàn ông cầm súng cười khẽ, đi về phía Ôn Đồng.
Tiểu Hầu, Nhị Triều, Mộ Mộc, Tam Họa chia làm hai hàng đứng sau lưng Cận Tây Trầm, còn Ôn Đồng đứng ở vị trí trong góc nhất, cũng không tính là dễ thấy, nhưng bởi vì một tiếng thét cực kỳ hoảng hốt đó mà đã kéo nguy hiểm về phía mình.
Cô không hối hận bản thân đã hét lên, trong lòng cô, mạng của Cận Tây Trầm quan trọng hơn của chính cô.
"Không cứu, tao sẽ giết người có ở đây, mày một phút không cứu, tao giết một người, hai phút không cứu, tao giết hai người, tao coi mày có thể lì được tới lúc nào." Gã đột nhiên cười lên, bước chân về phía Ôn Đồng bắt đầu nhanh dần.
Ôn Đồng định lên tiếng, không cần để ý hắn, đừng cứu người, hắn đã hại chết Yita.
Cô không sợ chết, tuyệt đối không uy hiếp được anh.
Kết quả Cận Tây Trầm đột nhiên lên tiếng: "Anh nổ súng đi."
Anh nổ súng đi!
Đầu Ôn Đồng lại đột nhiên mờ mịt, vừa rồi anh nói gì nhỉ! Bảo hắn nổ súng!
Trong lòng anh, vậy mà một chút suy nghĩ thỏa hiệp cũng không có ư?
Haha, cũng phải, giữa họ là gì chứ.
Cô đối với anh chỉ có liên lụy, năm đó nhận nuôi cô, anh mới hai mươi mốt tuổi, mang theo gánh nặng lớn như vậy ở giữa đủ vòng luẩn quẩn của thành phố Thanh Giang.
Vì gánh nặng này, anh ngay cả cơ hội quen bạn gái cũng không có, thậm chí để rời xa cô, trốn tới Kenya xa xôi ngàn vạn dặm, nán lại suốt nhiều năm.
Phải, sớm nên làm như vậy rồi.
Ôn Đồng nhắm mắt lại: "Nổ súng đi."
Mọi người lại cả kinh: "Lão đại!"
"Bác sĩ!"
Cận Tây Trầm chậm rãi đi về phía hắn ta, tay trái giữ họng súng, thong thả nói: "Phải, hướng nòng súng qua đây. Tôi có thể cam đoan anh một khắc này giết chết cô ấy, một khắc sau ông chủ của anh sẽ chôn theo cô ấy."
Người đàn ông cầm súng khó xử, không biết xử lý tên này thế nào, hoàn toàn không chịu uy hiếp là sao đây!!
Hắn lần đầu tiên theo ông chủ ra ngoài thì đã gặp tình cảnh ông chủ bị thương, bác sĩ tốt nhất ở đây lại còn dầu muối không chịu, ngọt dịu nhờ vả đều không cứu.
Uy hiếp, lại càng không cứu.
Hắn rốt cuộc phải làm sao đây hả!
"Nếu như cô ấy có bất kỳ thương tổn nào, tôi có cả vạn phương pháp để ông chủ của anh sống không bằng chết." Cận Tây Trầm vẫn chậm rãi nói chuyện như cũ, ngón tay lại buông họng súng ra.
Người đàn ông cầm súng hoàn toàn không còn cách nào, khổ sở nói: "Anh rốt cuộc phải thế nào mới có thể đồng ý cứu ông chủ chứ! Chỉ cần anh nói, cho dù có chết tôi cũng làm cho anh."
"Rất đơn giản, trước khi phẫu thuật cho ông chủ của anh, đem những căn nhà ở đây dựng lại như nguyên trạng." Cận Tây Trầm nói.
Dựng lại như nguyên trạng? Đây là hiện trường thiên tai do mới vừa động đất đó! Mặc dù là một chấn động nhỏ rung rung vài cái, nhưng mà cũng làm sập vô số nhà đó.
Một đống hỗn độn thế này, toàn bộ dựng lại, còn phải trước khi phẫu thuật? Đây là cố tình làm khó người khác mà.......
Cận Tây Trầm nói: "Ông chủ anh hành sự mạnh mẽ vang dội, vốn gây thù chuốc oán không ít, hiện giờ lại thêm áp lực kế nhiệm nặng nề, hưng thịnh vinh nhục của cả tộc đều liên quan đến anh ta. Nếu như anh ta chết rồi, toàn tộc Tây Á muôn đời không gượng dậy được, anh có thể gánh trách nhiệm này không, nếu gánh được, người ở đây tùy anh giết."
Người đàn ông thu súng, khóc không ra nước mắt: "Anh mau đi cứu người.Những người khác theo tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.