Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Mic
Đạo diễn vội không ngừng nói: "Không thành vấn đề! Chỉ là................"
Ôn Đồng: "Chỉ là cái gì?"
Đạo diễn bùi ngùi một hồi: "Ai không biết địa vị cùng xuất thân của Cận tiên sinh ở thành phố Thanh Giang, cháu gái Ôn có người chú như thế mà còn tham tiền đến vậy, lẽ nào Cận tiên sinh khắt khe với cháu, hay là Cận tiên sinh mấy năm nay ở Kenya làm bác sĩ không biên giới, Cận gia sắp phá sản rồi?"
"Không nên nói vậy, ai có thể chê tiền nhiều chứ, đúng không chú? Mặc dù không có tác dụng gì, cầm ra ngoài chọi người ta chơi cũng được vậy. Về phần phá sản hay không phá sản, cháu sẽ giúp chú hỏi thử, nhé?" Ôn Đồng nói.
Đạo diễn lập tức toát mồ hôi lạnh: "Nói chơi thôi mà, đừng cho là thật."
Đùa à, đạo diễn thiên tài IQ cao như Lâm Tu Trúc cả ngày còn bị Cận Tây Trầm chơi xỏ, không được chút tốt đẹp gì, ông mới không cần đi tìm "ngược" ở chỗ Cận Tây Trầm đâu, cũng không có bị điên.
"Hầy, cháu cũng nói chơi thôi mà, đừng cho là thật." Ôn Đồng mặt không đổi sắc bổ sung một câu.
Nói chuyện với cô nàng này quả thực cần phải có một năng lực nhất định mới được, nói đùa mà cũng có thể nghiêm trang trịnh trọng như vậy, kế đó cho dù cô nàng có đưa ra phương án gì cũng phải thi hành, không có bất kỳ kỳ quái nào.
Trong lúc nói chuyện, nữ diễn viên Diêu Lộ cùng trợ lý đã bò lên, trợ lý thở hổn hà hổn hển, thay cô nàng vác ván trượt tuyết siêu lớn.
"Đạo diễn, tôi có chút không khỏe, cảnh này liệu có thể để ngày mai lại quay được không?" Má cô ấy hây hây đỏ, giọng mũi cũng nặng nề.
"Ừ." Đạo diễn gật đầu: "Diêu Lộ, cô đi xuống đổi quần áo với cô Ôn đi."
Diêu Lộ rõ ràng cũng bắt được trọng điểm trong câu này: "Đổi quần áo với cô ấy? Đổi quần áo gì?"
Đạo diễn hất đầu coi như ra hiệu: "Cô cũng thấy không khỏe, người trong đoàn mấy ngày nay cơ bản hết người này tới người khác đều lục tục phát sốt, sở dĩ vẫn luôn kiên trì cũng vì tin rằng cô có thể quay tốt, kết quả ba ngày liên tục cô vẫn thất bại, đoàn phim không đợi được nữa, cho nên tôi đã thương lượng với cô Ôn, cảnh này để cô ấy diễn thay cô, những cảnh có thể để lộ người thật thì tôi toàn bộ cắt hết."
Diêu Lộ chỉ Ôn Đồng, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn đạo diễn: "Cô ta? Cô ta dựa vào cái gì mà có thể diễn thay tôi chứ? Có tư cách gì.............."
Đạo diễn giơ tay ngăn lại: "Không thích thì cô có thể đi, bộ phim này do tôi quyết định."
Kỳ thực trong giới giải trí, thế thân là chuyện bình thường không quan trọng gì, vốn không có ai bận tâm.
Đánh đấm, gảy đàn, thi họa, thậm chí khiêu vũ đều có thế thân, nhưng nếu như một nữ diễn viên trong điều kiện gian khổ vẫn kiên trì không dùng thế thân, điều này có thể nói là rất rất thu hút fan.
Đều là hình thức cả thôi.
Mỗi một ngành nghề đều có cay đắng riêng của nó, Ôn Đồng hiểu, thế nên lúc đi ngang qua người cô ấy, nói một câu: "Bộ phim này vĩnh viễn là của cô."
Diêu Lộ nhìn bóng lưng cô, căm hận nghiến răng. Mình rõ ràng lớn hơn cô ta năm tuổi, nhưng không biết vì sao, Ôn Đồng chung quy có thể khiến cho người khác có cảm giác bị áp bức, thấp hơn cô một khúc.
Mà loại cảm giác này Diêu Lộ cực kỳ không thích, cô ta là một nữ minh tinh, hiển nhiên phải là chúng tinh phủng nguyệt, dựa vào cái gì lại bị một con nhóc đè đầu cưỡi cổ!
Vóc người hai người suýt soát nhau, y phục trượt tuyết lại khá rộng, cho nên lúc Ôn Đồng thay xong quần áo trượt tuyết quay trở lại, đạo diễn còn không dám nhận bừa, trước hỏi một câu thăm dò: "Cháu gái Ôn?"
Ôn Đồng ừm một tiếng: "Đạo diễn, có thể bắt đầu rồi, chúng ta tốc chiến tốc thắng. Vé máy bay của cháu là bảy giờ tối nay, chú còn bốn tiếng đồng hồ."
Đạo diễn vội luôn mồm nói: "Được được được, có cháu gái Ôn đích thân lên đài, chúng ta tranh thủ một chút."
Diêu Lộ đứng sau đạo diễn, ánh mắt hung hăng nhìn bóng lưng cô, bàn tay nhét trong túi áo siết chặt, không phải chỉ là trượt tuyết thôi sao, có gì mà ghê gớm chứ.
"Em gái có thể nắm bắt cơ hội, ngàn vạn lần đừng cô phụ nỗi khổ tâm của đạo diễn nhé." Diêu Lộ nháy nháy mắt, nụ cười trên mặt ẩn chứa đao nhọn.
Ôn Đồng cũng không phải kẻ ngốc, vì thế cũng cười nói: "Đạo diễn còn có khổ tâm à? Khổ tâm của chú ấy sớm đã vỡ vụn tan tành thành nhân bánh chẻo, chị không biết sao?"
Dứt lời, trông thấy gương mặt tươi cười của Diêu Lộ sượng trân, lập tức chạy tới bên cạnh không nói gì nữa, dám đem cô coi như đứa ngốc ngon ngọt xỉa xói à.
Ôn Đồng trước giờ cũng không thích khẩu chiến với người khác, cũng lười quan tâm cô ta, hiện giờ cô cũng không làm gì quái gở nữa, trái lại bớt lo.
Đợi được một lúc thì đạo diễn hô to, cô liền mang kính bảo hộ, nhẹ huýt sáo một tiếng, nhảy lên ván trượt.
Ngừng trong chốc lát, hít sâu một hơi rồi liền nhẹ nhàng thở ra, cơ thể khẽ hướng về trước, ván trượt lập tức trượt xuống, dùng tốc độ không cách nào khống chế lao thẳng xuống núi.
Cẩn thận tránh những chướng ngại như đá tảng nhô lên, tư thái ổn định vững vàng, một bóng đen linh hoạt mạnh mẽ như lưỡi dao xé rạch khung nền trắng thuần, vun vút lướt đi. Bóng hình cô trong máy quay giống như một con chim ưng đen tuyền, sắc bén lại nhanh nhẹn băng băng qua mấy tầng núi tuyết.
Cảm giác kích thích khi lao xuống với tốc độ cực nhanh cùng với bông tuyết tung lên sau khi ván trượt lướt qua dưới chân, tất cả đều sâu sắc kích thích thần kinh Ôn Đồng, andrenalin hưng phấn tăng vọt khiến cô quên đi mọi thứ, thỏa sức cảm thụ cảm giác kích thích thuần túy mà lại cực hạn này.
Tinh thần tập trung cao độ, cô khẽ khụy gối ngả về sau giữ thăng bằng, sử dụng lực độ thích hợp vận dụng tư thế lưỡi cày lắc mình, nhẹ nhàng rẽ ngoặt lướt qua một chướng ngại khi xuống dốc, hai chân khụy xuống xoay nửa vòng rồi vững vàng ổn định dừng dưới chân núi.
Ngẩng đầu nhìn lên, hướng về phía đỉnh núi tuyết cao không thấy đỉnh, nhắm mắt lại tận hưởng bầu không khí cực kỹ tĩnh lặng xung quanh, ngoại trừ tiếng hít thở của chính mình, mơ hồ như đặt bản thân vào một chiếc hồ u tĩnh thuần khiết vô cùng.
Một lúc lâu sau, khoan khoái thở mạnh một hơi, thật thích!
"Cắt!" Phó đạo diễn đứng canh dưới sườn dốc ở chân núi, thấy cô vững vàng dừng ở vị trí cách mình khoảng chừng năm mét ngay trước mặt, bắt đầu phác họa lại cú đáp hoàn mỹ như họa của Ôn Đồng, không khỏi giơ ngón tay cái, lớn tiếng nói với cô: "."
Một tay tháo kính bảo hộ cùng mũ trượt tuyết, tay kia ngoáy ngoáy tai, giảm bớt âm thanh ù ù trong tai.
Mặc dù đã đội mũ trượt che chắn tai kỹ càng nhưng vẫn không ngăn được âm thanh cực lớn khi gió thốc tung bụi tuyết, như thét như gào rót vào trong tai, dội vào màng nhĩ đau nhức.
Trợ lý đạo diễn lập tức chạy qua, đưa một cái gối tay giữ nhiệt cho cô, cuối cùng mới nhấc ván trượt trên đất: "Cô Ôn, cô vừa rồi thật sự quá sức đẹp trai! Có thiếu người mê đắm không? Có thiếu người ôm chân không?"
Ôn Đồng không chút khách khí nhận lời khen ngợi: "Mê đắm với ôm chân, bao nhiêu là thiếu?"
Trợ lý cười ha hả: "Cứ thế nhận hết, cô vậy mà không khách sáo chút nào nhỉ, lỡ như tôi chỉ nịnh bợ cô một câu thì sao?"
Ôn Đồng nói: "Không phải, chủ yếu là tôi cảm thấy mình đặc biệt đẹp trai. Đây là sự thật, khách khí như thế gọi là giả dối, huống chi anh nịnh tôi, tôi cũng không nỡ giết chết hảo ý của anh."
Trợ lý chung quy cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nghĩ hết nửa ngày cũng không biết rốt cuộc là sai chỗ nào, vì vậy vui vẻ tiếp nhận suy nghĩ này, theo chân Ôn Đồng bước nông bước sâu gian nan đi trên nền tuyết về phía trước.
Tuyết đọng dưới chân phát ra âm thanh lạo xạo, vừa giẫm phải một chỗ sâu, Ôn Đồng chợt nhớ tới có người nói thể thao mạo hiểm gọi là: điển hình của tìm chết mà chưa chết.
Lúc đó có người hỏi cô vì sao lại chọn loại thể thao nguy hiểm như vậy, một bé gái hẳn là nên học những thứ như cầm kỳ thi họa, nuôi dưỡng khí chất.
Lúc đó cô đã nói thế nào nhỉ, à đúng rồi: tìm chết sảng khoái thế này, sao lại không chơi. Loại sảng khoái ở ranh giới sinh tử ấy, cầm kỳ thi họa có thể cho được sao?
Người bình thường ai lại đi theo đuổi khoái cảm bỏ mạng, mà người bình thường đối với cái chết chỉ có sợ hãi, không có cảm thụ. Cô không phán xét cuộc đời người khác, thế nên cũng xin đừng có ai tới nhúng tay vào sự lựa chọn của cô. Có lẽ lời cô nói có chút điên khùng, nhưng thật sự rất ghét kẻ đối với cuộc sống của người khác lại đi chỉ tay năm ngón.
Tính cách này có thể là do Cận Tây Trầm chiều quen, cũng có thể là do trời sinh ra đã vậy, Ôn Đồng không muốn truy cứu kỹ, cũng không có kiên nhẫn mà suy nghĩ.
Mặc dù thích trượt tuyết, nhưng cô đích thực sợ lạnh, cho nên vừa tới chân núi thì điều đầu tiên chính là chui vào trong xe bảo mẫu, cái cảm xúc mãnh liệt muốn nghỉ ngơi này là sao đây?
Ôn Đồng khẽ ho khan một tiếng, thợ hóa trang quay sang, rút chân từ trên bàn trang điểm xuống: "Quay xong rồi à cô Ôn? Thực ra cô..............."
"Núi tuyết năm mươi mét, có thể quay mấy phút." Ôn Đồng kéo rèm, vừa kéo khóa đồ trượt tuyết vừa nói: "Ồ, vừa rồi chị định nói gì với tôi."
Thợ hóa trang nhón mũi chân, ghế dựa xoay về phía bức rèm: "Thực ra vẻ ngoài cô Ôn vừa trẻ trung lại xinh đẹp như vậy, rất thích hợp làm diễn viên, không có đường thì không nói, hiện giờ có tố chất, có từng suy nghĩ đầu quân vào giới giải trí chưa?"
"Giới giải trí à, tôi sợ mấy ông chủ thích quy tắc ngầm kia bị nguy hiểm tính mạng. Nói ra có lẽ chị có thể không tin, nhưng tính tình tôi không tốt cho lắm." Ôn Đồng từ sau bức rèm đi ra, gỡ từng lọn từng lọn tóc vừa rồi thợ hóa trang quấn lên cho cô, trả lại kẹp tóc cho cô ấy.
"Hơn nữa, trong nhà tôi có một kẻ gia trưởng, nghiêm túc cứng nhắc, thanh liêm đoan chính. Càng không muốn để mắt tới giới giải trí như thùng thuốc nhuộm này."
Thợ hóa trang phụt một tiếng bật cười: "Nghiêm túc thanh liêm, tôi lần đầu tiên nghe thấy có người hình dung ba mình vậy đó."
Ba?
Ôn Đồng vừa định mở miệng giải thích, nhưng nghĩ lại dù gì quay xong sau này cũng không gặp nữa, lại nói quan hệ giữa cô và Cận Tây Trầm cũng không phải hai câu ba lời là có thể giải thích rõ ràng, vì vậy dứt khoát cho qua.
Thợ hóa trang đẩy ipad trên bàn sang bên trái: "Cô có nghe nói về tin mới của Uông Dịch Thiến không?"
Ôn Đồng lắc đầu, cô đối với những chuyện hư hư thực thực giữa minh tinh trước giờ không hề quan tâm. Nhìn dáng vẻ muốn tám chuyện như thể không nói sẽ nghẹn chết của thợ hóa trang, liền đáp: "Tin mới gì?"
Thợ hóa trang húng hắng cổ họng, ý nguyện được thỏa mãn bắt đầu bà tám: "Nghe đâu bộ phim mới thời gian trước có hi vọng được đề cử giải thưởng gì đấy, kết quả một chân ngấp nghé trước cửa thì bùng ra tin cô ấy giải phẩu thẩm mỹ, mua thủy quân*. Nghe đâu còn dính scandal khắp nơi." Một câu cuối cùng dán vào bên tai côthầm thì, xem ra là không có chứng cứ.
Ôn Đồng như có điều suy nghĩ, nói: "Không thể nào, tôi sáng sớm hôm qua còn nghe cô bé trợ lý nói cô ấy là nghiên cứu sinh ngành luật đại học Oxford, muốn tài có tài muốn sắc có sắc EQ lại cao, là nữ thần mà."
Thợ hóa trang hừ lạnh một tiếng: "Bằng cấp? Ai lại thật sự chạy tới đại học Oxford đó mà tra, còn không phải công ty quản lý tung tin, muốn nói gì thì nói. Thậm chí mấy thứ như EQ, chủ yếu nhìn người quản lý, EQ quản lý cao, EQ của diễn viên đó cũng cao, nếu như quản lý mà ngốc xít, diễn viên ấy vốn cũng không chạy thoát. Đương nhiên cũng có thể có số ít EQ thật sự cao."
"Cạch" một tiếng, cửa xe trước sau bị kéo ra, Diêu Lộ đoán chừng cũng nghe thấy lời của thợ hóa trang, nét mặt u ám trừng cô ấy, như thể thợ hóa trang lén lút làm chuyện gì không phải với cô nàng, bị bắt quả tang tại trận.
Đề tài tới đây thì chấm dứt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.