Bất Ý trở về tẩm cung, tâm trí nàng vẫn mơ hồ rối loạn bởi hình bóng Lạc Úy. Đôi mắt hắn vẫn giống như lúc trước trầm tĩnh mà ôn nhu, ngày trước nàng từng nghĩ hắn là Thái tử, là người sẽ cùng nàng bái đường thành thân 
Nhưng hắn không phải Thái tử, mà Đông cung kia chính là Ngôn Tận. Nàng lại mỉm cười, nếu ngày đó hắn là Thái tử thì tốt biết mấy, nàng cũng sẽ không phải đau khổ như bây giờ. Giữa lúc nàng còn mông lung chìm trong suy nghĩ, vị công công từ ngoài chạy vào trong tẩm cung của nàng 
“ Hoàng hậu nương nương, Nhị thân vương gia tới tìm người” 
Nàng cùng Lạc Úy dạo bước ở Ngự Hoa viên, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Nếu không phải vì Lạc Úy lo lắng cho nàng thì hắn cũng sẽ không chạy tới đây, nhưng hắn cũng không thể nào tìm một cái lí do khác để tới gặp nàng, để được nhìn thấy nàng 
“ Lần trước đa tạ ơn cứu mạng của Nhị thân vương, nếu không có ngài thì chắc là bổn cung bây giờ cũng không thể đứng ở đây nói chuyện với ngài được rồi” 
Lạc Úy phẩy cây quạt xếp trên tay, lại khẽ nở một nụ cười: “ Hoàng hậu nương nương không cần đa tạ ta, dù sao cứu người quan trọng”. Bất Ý lại nhẹ nhàng mỉm cười, nàng nhìn những cánh hoa cửu trọng cát lung lay trên bức tường đỏ 
“ Đã lâu rồi ta không thể cùng nàng trò chuyện như thế này, từ sau ngày nàng hòa thân lên kiệu hoa gả tới trong cung bảy năm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-duong-hoang-hau/3001586/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.