"Cả đời này của bổn cung cũng không thể khiến cho Hoàng thượng yêu bổn cung bằng Đan Linh nàng..."
Nàng đứng trước bài vị khắc mấy chữ Đan Linh đã dần phai đi, nhưng những lớp tuyết bị dẫm đạp vẫn cho nàng biết nơi này hẳn là có người thường xuyên tới thăm. Bất Ý trầm ngâm trước tấm bài vị rất lâu, nàng từng chút từng chút nhớ lại dáng vẻ năm ấy khi nàng trông thấy Đan Linh.
Thân ảnh mềm yếu rũ xuống trong vòng tay của Ngôn Tận...
"Thái Tử Ngôn Từ Đường năm nay đã được ba tuổi rồi, cũng đã biết chọc cho bổn cung vui rồi, Đan Linh nàng có cảm thấy nuối tiếc không?"
Một cơn gió lạnh lẽo ập đến, cuốn theo làn tuyết trắng phủ bụi lên thân ảnh nhỏ bé, bộ triều phục trông ấm áp nhưng vẫn không ngăn được cơ thể của Bất Ý run lên bởi hàn khí. Nàng thở dài một hơi, Đan Linh quý phi chắc có lẽ cũng nuối tiếc giống như nàng, nhưng có lẽ không nuối tiếc bằng nàng.
Hàn khí trong người nàng lại phát tác, cơn đau cứ thế dữ dội mà hành hạ trong lồng ngực nàng. Bất Ý ôm lấy ngực ho khan, cổ họng nàng bỏng rát tới đau đớn, nàng khụy xuống bên cạnh nấm mộ kia, tay vò tuyết trắng thành từng mảng từng mảng nhỏ, như thể làm vậy có thể khiến cho nàng bớt đau đớn hơn
Bất Ý biết cơ thể của nàng đã đạt đến mức cực hạn, chẳng mấy chốc mà không cần sự đồng ý của Ngôn Tận mà rời đi. Thái y không biết bệnh tình của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-duong-hoang-hau/3001499/chuong-48.html