Thủy Nhan thấy sắc mặt kinh ngạc của đám người. Tưởng trên mặt nàng có dính thứ gì đó, vội lấy tay xoa xoa mặt:
"A… Có vấn đề gì sao?"
Mỹ nữ cất tiếng, dịu dàng mà thánh thót, giống như làn gió xuân mơn man qua mặt. Mọi người chỉ cảm thấy tê ngứa lỗ tai, trong tâm nói không nên lời.
Oa.. Thật dễ nghe a!
Nhưng ở trên đang là Triệu Vũ Quốc như tượng đá băng lãnh. Đám người ngẩng đầu nhìn Thủy Nhan một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Nhất thời phòng trong chỉ có tiếng bát đũa cách lách cùng tiếng nhai nuốt rào rào. Text được lấy tại truyentop.net
Thủy Nhan tưởng rằng có người chú ý thì sẽ cho nàng một câu trả lời, lại không ngờ đáp áp lại là sự im lặng như vậy.
"Ta đã đói bụng …" Nàng lại nhắc nhở mọi người.
Giờ phút này, rốt cục Triệu Vũ Quốc buông đôi đũa trong tay, một bộ như xem kịch vui nhìn vào Thủy Nhan:
"Đây không phải chỗ để nữ nhi ăn cơm!"
Thủy Nhan thấy được sự khinh miệt trong mắt hắn. Tức khắc trong lòng bốc lên cảm giác không thoải mái, mày liễu nhíu lại nhưng ngay sau đó lại giãn ra, thanh âm nhã nhặn mà dịu dàng vang lên:
"Vậy ta rời đi là được!"
Triệu Vũ Quốc nheo đôi mắt lãnh đạm, tựa hồ không tin rằng nữ nhân này ngoan ngoãn như vậy. Mà lúc này Thủy Nhan bất ngờ đi tới cạnh hắn, làm cho đám người phía dưới giật mình ngửa đầu ra.
Không ngờ nàng cầm lấy một cái bát trước mắt Triệu Vũ Quốc, sau đó ngay ngắn lấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-diem-giang-son/96446/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.