Thấy Long Tuyết Dao đến, Cầm Nhân khẽ lắc đầu thở dài:
- Thật ra thì vi sư không muốn con tới.
- Vì vậy trước đây mới tỏ ra không quen biết con?
Tuyết Dao nắm chặt hai tay áo, lạnh nhạt hỏi.
- Ừ.
Nàng là đồ đệ Cầm Nhân thu nhận từ nhỏ, điểm này hắn có thể nhìn thấy, hiển nhiên giờ phút này Tuyết Dao nổi cáu, nhưng hắn cố ý lơ đi, nhíu mày đáp vẻ u sầu: - Ta đã từng đáp ứng với một người, nếu có thể, sẽ để con vứt bỏ hết thảy để chọn lựa sự vui vẻ.
- Sư phụ, người cảm thấy ta có thể vui vẻ sao?
Tuyết Dao cười lạnh lùng, mắt lạnh như băng.
Cầm Nhân chau mày:
- Con hận vi sư?
Tuyết Dao quay mặt, trầm giọng nói:
- Đồ nhi không dám.
Lúc sau, nàng quay lại nhìn hắn, giọng cao lên vài phần: - Phụ hoàng sinh tử không rõ, giang sơn sắp đổi họ, Long Tuyết Dao ta há có thể rụt cổ?
Sắc mặt Cầm Nhân vốn dĩ đang tức giận, nghe Tuyết Dao nói vậy, khẽ chùng xuống đôi chút:
- Dao Nhi, mẫu hậu con cho tới giờ không hề có ý nghĩ muốn con gánh vác trọng trách giang sơn, nàng muốn con được hưởng bình an, vui vẻ.
Tuyết Dao cắn chặt môi dưới, máu khẽ rỉ ra.
- Con giận mẫu hậu mình?
Cầm Nhân trầm giọng hỏi, nhất thời Tuyết Dao cảm thấy bốn phía có một thứ không khí vô hình đè nặng lên bản thân, tuy nhiên nàng không hề sợ hãi, ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-diem-giang-son/2905300/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.