Bầu trời đêm lung linh những vì sao. Tuyết Dao ngắt một bông hoa Đỗ Quyên thưởng thức, sau đó nhìn Triệu Vũ Quốc chậm rãi đi tới.
- Chúc mừng!
Tuyết Dao nhìn bông hoa trong tay nhàn nhạt nói.
Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu:
- Hoàn hảo!
Tuyết Dao xoay người vứt bông hoa xuống đất, phủi tay nhíu mày nói:
- Thứ này không thích hợp với ta, khiến nước hoa nhỏ đầy tay.
- Biết thế sao còn muốn thưởng thức?
Triệu Vũ Quốc cầm tay Tuyết Dao, nhẹ nhàng lau sạch đi.
Lòng bàn tay thô ráp cho Tuyết Dao cảm giác ấm lòng, nàng ôn nhu nói:
- Ta biết, huynh không muốn như vậy.
Hắn giương mắt, khóe miệng mang theo ý cười:
- Năm đó, ta vì ngài mà làm tất cả, cũng là lúc, khổ nạn của ta và nương bắt đầu…
Triệu Vũ Quốc nhớ lại những năm luyện tập gian khổ, nhớ cảm giác sợ hãi lần đầu thấy cảnh chém giết nơi chiến trường, khi đó các Hoàng tử khác đều ở trong cung, ngày ngày học tập với các sư phụ, chỉ mỗi mình hắn ngày ngày phải lấy sự sống cái chết làm bài học, bạn của hắn là đao và huyết. Trong cực điểm sợ hãi, hắn phải sống, hắn mạnh mẽ, tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, tự nói với mình, chỉ có thể thắng, có thể giữ mạng sống của mình mới có thể hồi cung cứu mẹ ra…
Cảm nhận được lòng bàn tay lạnh như băng của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao đoán hắn đang nhớ lại những ngày tháng đáng sợ trước kia, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-diem-giang-son/2905265/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.