Thủy Nhan cảm thấy trên mặt ấm ấm, một mùi nồng nặc xông lên não, đột nhiên nàng cảm thấy hô hấp không thông, gấp gáp ngửa đầu muốn thu càng nhiều không khí càng tốt, lại thấy ánh trăng như biến thành màu đỏ, bên trong nàng sôi trào, một ý nghĩ thúc giục nàng, đó chính là Sống!
Tử Hạ cảm thấy cả người bủn rủn, tiện tay nhặt thanh đao lên mà như vác phải ngàn cân, hai tay hắn run rẩy, cơn buồn ngủ không ngừng dâng lên, nếu không phải có ý chí kiên cường. Chỉ sợ hắn đã nằm xụi lơ trên mặt đất để người khác tùy ý xâu xé.
Nếu có thể hắn cũng đã muốn buông xuôi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết khác thường, giờ phút này bốn phía là địch nhân, người có khả năng phát ra tiếng kêu thảm thiết mà không phải do hắn gây ra thương tích chỉ có thể là Thủy Nhan.
Nhưng tiếng la kia, rõ ràng là giọng của nam nhân, hắn vận hết khí lực chống lại mệt mỏi, một màn trước mắt khiến hắn tưởng như đang mơ, chỉ thấy mặt Thủy Nhan đầy máu, nhưng đôi mắt lại băng lãnh một cách đáng sợ, giống như một con báo trong đêm tối, quang mang tỏa ra ở hai mắt, ngay lúc nào một đạo quang ảnh đánh úp hắn, hắn dùng sức lắc mình qua, nhưng cả người nặng như một tảng đá, không có một điểm khí lực nào, chân hắn lảo đảo thối lui, mắt hắn thấy bản thân sắp giẫm lên khoảng không và ngã xuống.
Một khắc đó, trong đầu Tử Hạ hồi tưởng lại quá khứ, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-diem-giang-son/2905145/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.