Bị đất cát chà xát, lòng bàn tay rơm rớm máu, nhìn qua thấy ghê người nhưng Thủy Nhan không hề biết mình bị thương, không hề có cảm giác đau, nàng cúi đầu, trùng vai, không nhúc nhích, mái tóc như thác trút trên lưng, khẽ nhíu mày…
Không ai biết giờ này trong lòng Thủy Nhan suy nghĩ điều gì, cũng không ai biết giờ phút này tâm trí nàng cảm nhận điều gì, chỉ có nàng tinh tường chính mình, tinh tường nhận thức hai chữ Tấn quốc này có sức nặng thế nào trong lòng mình, nàng không dám hỏi câu nào, càng không dám động nhẹ, sợ cảm giác quen thuộc này sẽ biến mất, nàng cố gắng nghĩ lại, nhớ lại, mặc dù dốc hết tất cả những gì có trong đầu cho tới khi nàng tỉnh dậy, vẫn xa lạ. Chưa từng có một khắc nào như bây giờ, nàng muốn biết, muốn biết thân phận của mình.
"Ta là ai? Ta là người Tấn quốc sao?" Trong lòng nàng không ngừng lặp lại vấn đề này, nhưng đáp án giống như vực sâu vô tận, mịt mù xa xôi không chạm tới được…
Thủy Nhan giống như vừa trải qua một trận giao chiến vất vả, hết thảy bị Hổ Tam Nương nhìn thấy nhưng ả giải thích theo cách khác.
Trong mắt của ả ta chính là chứng kiến một nữ tử phong trần không cam chịu số phận, si tâm vọng tưởng nghĩ tới khách làng chơi có tình cảm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hổ Tam Nương nổi lên đắc ý, hồi tưởng lại hồi mới bắt Thủy Nhan, lúc ấy nàng có bộ dạng thật ngang bướng khiến ả hận thấu xương, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-diem-giang-son/2905125/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.